Sống Sót Thời Mạt Thế


Một câu ‘hẹn con mẹ cô’ thật sự làm Diệp Tịch Nhan mất sạch mặt mũi.Cô suy tư giây lát, kiểm điểm một chút, có lẽ gửi thẳng ảnh tự chụp mang tính ám chỉ khiến Hứa Vong Xuyên tưởng rằng cô bị trộm tài khoản, nên lúc này mới chửi bậy.Diệp Tịch Nhan mím môi, kéo nơ rồi ngồi xuống.Cô tiếp tục gửi tin nhắn.Lần này là tin nhắn thoại đầy nũng nịu.Diệp Tịch Nhan: “Kia...!thật sự là em.”Hứa Vong Xuyên cũng nhắn lại bằng tin thoại: “Cô là ai thế?”Được rồi, sau khi nhục mạ anh trước toàn trường, anh từ bỏ la liếm cũng rất bình thường.

Diệp Tịch Nhan thẫn thờ nhìn di động chằm chằm.

Nếu là trước kia, cô chắc chắn đã xóa và block anh ngay, chẳng thèm để ý đến anh.


Nhưng bây giờ đã khác, cách suy nghĩ của cô đã thay đổi rất lớn.Anh là đùi vàng.Bất kể dùng cách gì, cô phải ôm chặt lấy.Diệp Tịch Nhan: “Có thể ra ngoài nói chuyện không? Giữa chúng ta có hiểu lầm.”Hứa Vong Xuyên: “Trò chuyện? Được thôi, cô trả tiền đúng không?”Diệp Tịch Nhan: “Em mời.”Hứa Vong Xuyên: “Ồ, nói trước nhé, đừng mời lẩu tê cay.”Diệp Tịch Nhan: “Tám giờ tối, cơm Tây được không?”Hứa Vong Xuyên: “Ừ.”Cô gửi địa chỉ rồi tắt điện thoại, mãi một lúc sau, Diệp Tịch Nhan vẫn có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo trên màn hình của mình.

Cái quái gì thế này, cô là kẻ vung tiền như rác ư?Cả hai đời, cô chưa từng bị đàn ông gây khó dễ như vậy.Thôi quên đi.“Anh là đùi vàng, là đùi vàng, là đùi vàng...!Mình không thể tùy hứng, tiền thôi mà, dù sao sau này cũng chỉ là một đống giấy vụn.”Cô làm tốt tư tưởng cho mình.Cô lấy túi trang điểm ra, soi gương dặm lại phấn.

Thật ra, con gái mười mấy tuổi không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp.


Nhưng đàn ông đều là lũ ngốc, cứ thích xinh đẹp rực rỡ, không giở chút thủ đoạn thì không cứng nổi.Diệp Tịch Nhan bôi son thật kĩ xong, lập tức xuất phát.Tối thứ sáu, tiệm cơm Tây cực kỳ đông người, đều là những cặp đôi.Cô không có lòng dạ để gọi món, gọi một suất ăn tình nhân xong, cô lên lầu hai ngồi.

Nước chanh ấm áp cũng không sưởi ấm được bàn tay buốt giá của cô gái.Thư nặc danh đã được gửi đến đồn cảnh sát, nhắc nhở thời gian bùng nổ virus xác sống.Nhưng hữu ích hay có tác dụng đến đâu, thật sự cũng rất khó nói.Bản tính con người...!chính là đa nghi.Không lâu sau, Hứa Vong Xuyên đã tới.Chàng trai rất cao, dáng người một mét chín đứng trước cửa tiệm, khiến cửa đều bị chặn kín.Cao ráo đã đủ cồng kềnh, đầu óc còn đựng đầy bã đậu.

Một từ tiếng anh “destiny” đơn giản như vậy, mà anh nhất quyết phải đối chiếu từng từ một với biển hiệu.

Mấy bạn nhỏ đi ngang qua đều che miệng cười.Trông anh trai này không thông minh cho lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận