8,
Bảy năm trước, tôi tiếp cận Tần Chiêu, một phần là vì anh ấy giống Tô Cẩn Nhiên.
Mặt khác, là do Tô Cẩn Nhiên đã nói trước khi ra nước ngoài, A Yên, anh muốn em hạnh phúc.
Tôi thật sự cố gắng làm theo những gì anh ấy nói và sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Tìm một người để yêu, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống tầm thường.
Cho nên, tôi đối xử tốt với Tần Chiêu không chỉ vì muốn bù đắp cho Tô Cẩn Nhiên, mà còn là vì tôi muốn bù đắp cho chính mình.
Chúng tôi như hai mảnh vỡ, rõ ràng không thể khớp vào nhau, nhưng tôi luôn ép buộc.
Tôi lấp đầy Tần Chiêu bằng hạnh phúc, sự kiên nhẫn, tình yêu và sự quan tâm, tôi hi vọng anh ấy lấp đầy khoảng trống trong tôi.
Nhưng thật ra người h ủ y h oạ i tôi cũng không phải anh ta, bởi vì dù tôi dùng đúng cách, nhưng sai người, cuối cùng dẫn đến một kết quả sai.
Nhưng cho dù như vậy, bảy năm qua, tôi cũng từng động tâm.
Đó là chuyện xảy ra sau khi chúng tôi tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Chiêu dự định tự mình lập nghiệp.
Anh ta nói sẽ không dùng tiền của gia đình, nhất định phải tự gây dựng nên thành tựu.
Nhưng tôi biết trong lòng anh ta đang kìm nén là bởi vì Tô Thanh Thanh có bạn trai là CEO ở nước ngoài.
Tôi không động đến tâm tư nhỏ bé của anh ta, tôi cùng anh ta sống ở tầng hầm của một khu đô thị.
Lần xấu hổ nhất là khi đang đi bàn chuyện với Tần Chiêu, đột nhiên kin h ngu yệt đến, tôi chỉ có thể dùng bă ng vệ si nh miễn phí ở WC công cộng.
Sau khi bàn chuyện xong, tôi đến siêu thị nhỏ mua một gói, Tần Chiêu đợi bên ngoài, trên tay cầm một cốc trà gừng táo đỏ.
Anh ta đưa cốc nước cho tôi, nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, sau đó nắm lấy bàn tay của tôi và bất ngờ ôm tôi vào lòng.
Cái ôm mạnh mẽ, giống như muốn khảm tôi vào xương tủy.
Giọng Tần Chiêu run run, ôm chặt tôi nói.
“Tô Yên, cả đời này chúng ta cũng đừng chia tay.”
Đối với người suốt ngày oanh oanh yến yến như anh ta, có lẽ đây là lời nói tình cảm nhất có thể nói ra.
Tôi nhớ ngày đó trăng rất sáng, gió lạnh thổi như kim đâm vào xương.
Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt vì lạnh, tai đỏ lên.
Nhưng nhịp tim đập rất nhanh.
M áu trong người tôi như con sông chảy xiết, nhịp tim không kìm được rung động.
Lúc đó, trong mắt tôi dường như nhìn thấy tương lai.
Tương lai của tôi và Tần Chiêu.
Thật sự tôi không hiểu tại sao anh ta lại xúc động như vậy, khởi nghiệp tuy vất cả nhưng không phải là không chịu nổi.
Sau đó tôi đã hiểu ra.
Bởi vì khi tôi đến đây, bắt đầu học đại học, chưa từng lấy một xu của nhà họ Tô.
Kể cả ngày lễ tết, tôi vẫn sẽ cố gắng gửi bao lì xì, cố gắng trả lại những gì nợ họ hết mức có thể.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3.
Nào Hay Xuân Mênh Mông
4.
Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
Nhưng Tần Chiêu thì không.
Vốn quen được nâng bốc, nay phải sống cuộc sống đến điếu thu ốc cũng không được hút, phải chịu đựng.
Vào giờ phút ấy, dù Lý Yên hay Vương Yên ở bên cạnh anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ cảm động như vậy.
Nhưng sự khác biệt chính là tôi không có lựa chọn khác ngoài việc chịu đựng, tôi không có đường lui.
Nhưng Tần Chiêu không phải thế.
Đây là trò chơi của những kẻ có tiền, một hoàng tử giả làm ăn xin.
Chỉ cần Tần Chiêu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục trở về cuộc sống thiếu gia nhà họ Tần.
Hoàng tử bên ngoài vở kịch sẽ không yêu cô hầu gái trong vở kịch.
Đến lúc đó, anh ta đối với tôi cũng sẽ không hiếm lạ như vậy.
Tình yêu nóng bỏng nhất chỉ khi tình yêu bùng cháy.
Lời hứa chỉ chân thành vào lúc nó vừa được thốt ra.
May mắn thay, tôi chỉ động tâm một giây..