10,
Thuận lợi ly hôn xong, tôi và Tần Chiêu tìm một quán cafe ngồi xuống, chờ luật sư đưa hợp đồng.
Tần Chiêu bực bội khuấy cafe trên gương mặt anh tuấn tràn đầy không kiên nhẫn.
Trong lúc đó có một cô gái nhỏ đến bắt chuyện với anh ta, anh ta không khách khí trừng mắt, chỉ vào tôi nói:
“Đây là vợ tôi!”
Cô gái lúng túng đỏ bừng mặt, tôi giơ chứng nhận ly hôn lên.
“Tôi và anh ta không liên quan.
”
Ly hôn rồi còn muốn lấy tôi làm lá chắn, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Cuối cùng, Tần Chiêu cũng không cho cô gái đó phương thức liên lạc.
Anh ta giống như làm được việc tốt, chờ tôi biểu dương: “Lần này em có hài lòng không?”
Ngây thơ đến nỗi tôi muốn cười.
Thế là tôi cũng nói luôn với anh ta: “Sở dĩ tôi theo đuổi anh, bởi vì anh cũng là thế thân.
”
Tay Tần Chiêu run lên, cục đường lập tức rơi vào cafe.
“Nhưng giờ nghĩ lại, quả nhiên con người không thể quá nông cạn.
Anh ngoại trừ có bề ngoài giống anh ấy, thì mọi mặt đầu không giống anh ấy.
”
Tôi cầm cốc cafe lên uống hết, bình tĩnh nhìn anh ta.
“Không thể nào.
”
Ánh mắt Tần Chiêu đỏ lên, tức giận.
Anh ta gắt gao nhìn tôi, nói ra từng chữ, giống như muốn cắn c h ế t tôi: “Tôi không tin.
”
“Nếu nghĩ vậy có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn, anh có thể không tin.
”
Tôi thừa biết phải làm gì để chọc giận anh ta.
Lúc này, luật sư đưa hợp đồng, tôi vù vù kí nhanh từng chữ.
Đến lượt Tần Chiêu, anh ta lướt quan bàn ăn, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tay anh ta bất giác run rẩy, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch.
“Người đó là ai?”
Anh ta hét lên, “Tôi hỏi em người đó là ai?”
“Không liên quan đến anh.
”
Tôi gỡ từng ngón tay ra, trên mặt Tần Chiêu hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Tô Yên, em hận tôi, nên em cố ý lừa tôi, đúng không?”
Thật ra tôi hiểu vì sao Tần Chiêu tuyệt vọng như vậy.
Điều mà anh ta luôn tự hào chính là sự nuông chiều vô điều kiện của tôi dành cho anh ta.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông.
Hầu như tất cả mọi người, bao gồm cả anh ta đều cảm thấy tôi yêu anh ta đến đ i ê n rồi.
Bây giờ tôi lại nói rằng sự nuông chiều đó của tôi đối với anh ta chỉ vì anh ta có gương mặt tương tự người tôi yêu.
Tần Chiêu chắc chắn không thể chịu được sự nhục nhã này.
Chúng tôi ầm ĩ khiến mọi người chú ý, Tần Chiêu đột nhiên gạt hết đồ trên bàn xuống, giấy tờ cùng vụn sứ rơi đầy đất.
“Tôi không tin, tôi không tin.
”.
Truyện Teen Hay
Tần Chiêu chỉ vào tôi, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
“Cút thật xa cho tôi, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Tôi: “Được.
”
Vừa có tiền vừa có thời gian, không chồng lại không con, không việc làm, tôi nói đi là đi, mua vé máy bay bay đến Ý.
Nơi Tô Cẩn Nhiên du học.
.