Lục Lẫm ngồi trên tảng đá trong vườn, eo lưng thẳng tắp.
Anh lẳng lặng nhìn Minh Khương coi chậu hoa như bảo bối, tận đến khi thấy Minh Khương đăt chậu hoa vào chỗ xong, mới mở miệng nói chuyện: “Cậu muốn ngốc tại cái này địa phương này mãi sao?”Minh Khương còn đang đắm chìm trong việc tìm được cây thực vật yêu thích, chợt nghe thấy Lục Lẫm nói chuyện, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.
Nhìn hoang mang trong ánh mắt đối phương, Lục Lẫm lần thứ hai nói chuyện: “Cậu không thích hợp ở lại đây.
”Đều là đàn ông, sao Lục Lẫm có thể không nhìn ra Buddy những tư tưởng dơ bẩn dâm tà đó.
Minh Khương lớn lên rất đẹp, cho dù là Lục Lẫm từ nhỏ lớn lên ở Thủ Đô Tinh đế quốc Lotus cũng không thể không thừa nhận, khuôn mặt Minh Khương đặt tại Thủ Đô Tinh cũng là số một số hai.
Nhưng ở một nơi như khu tị nạn thì, lớn lên đẹp mắt không hẳn đã là một chuyện tốt.
Nếu không có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, vậy ngốc ở nơi này thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lục Lẫm bổ sung nói: “Tôi có thể mang cậu rời đi.
”Minh Khương không nghĩ tới Lục Lẫm sẽ nói như vậy.
Cậu khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, lông mi run rẩy.
Nếu hôm nay không thu được thư trúng tuyển trường quân sự đế quốc Lotus, Minh Khương có lẽ sẽ thật sự đánh cuộc một phen vào Lục Lẫm.
Nhưng hiện tại cậu đã có lựa chọn càng tốt hơn, cậu không cần phải đánh cuộc tương lai vào một người xa lạ không quen biết bao nhiêu.
Cho dù người xa lạ này là người mà cậu cứu về.
Minh Khương lễ phép cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không cần.
”Lục Lẫm nhanh chóng hiểu được, Minh Khương không tin anh.
Điều này rất bình thường, Lục Lẫm bình tĩnh thầm nghĩ.
Dù thế nào đi chăng nữa, thời gian anh và Minh Khương ở chung cũng mới hơn một ngày, ngày hôm trước hai người còn chưa nói chuyện qua.
Bọn họ đều không phải người có tính cách nhiệt tình, Minh Khương vừa thấy liền biết cảnh giác và cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng người xa lạ.
Có thể chờ sau khi mình rời đi, để phó quan tới xử lý.
Lục Lẫm cũng không thuyết phục nhiều, gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó đứng dậy rời sân.
Minh Khương nhìn đối phương rời khỏi sân, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Về phần đối phương muốn đi đâu, đó không phải chuyện cậu muốn biết.
……Trước khi trời tối, Minh Khương thu thập đồ vật của mình xong.
Các cánh cửa đều đóng chặt, Minh Khương ngồi trước bàn, trên bàn bày những bông hoa vàng nhạt ban ngày tìm được.
Hành lý cậu không nhiều lắm, trừ bỏ một ít quần áo tắm rửa đơn giản, còn lại là một ít hạt giống và hoa khô, đều là những thứ cậu thích.
Cậu tính đêm nay sẽ chuẩn bị rời khỏi tinh cầu hỗn loạn lớn lên từ nhỏ, con đường rời đi là ch nuôi nói cho Minh Khương biết trước khi qua đời.
Thời gian tuy rằng eo hẹp, nhưng cũng không tính quá mức vội vàng.
Tại sao hành lý lại ít như vậy, chỉ là do Minh Khương cảm thấy không có gì cần mang theo.
Ngoại trù cây thực vật trước mặt này.
Đây là loại thực vật mà cha nuôi cậu thích nhất, tên khoa học là Khô Khương, tên Minh Khương bởi vậy mà đến.
Khô Khương khó tìm, khi còn nhỏ, cha nuôi từng đưa cho Minh Khương một gốc cây Khô Khương.
Nhưng cây Khô Khương kia theo cha nuôi rời đi đã trở nên khô héo, Minh Khương sử dụng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu về được.
Minh Khương thu hồi những suy nghĩ phức tạp, dán tin nhắn đã chuẩn bị trước lên cổng sân.
Cậu ôm Khô Khương vào ngực, vác hành lý lên, đứng ở trong sân nhìn sân vườn tươi tốt và hai căn phòng nhỏ một lần cuối.
Đến khi đêm tối buông xuống, Minh Khương mới trịnh trọng xoay người, không quay đầu lại rời đi ngôi nhà cậu đã sống mười mấy năm.
Lục Lẫm vừa trở về liền thấy thư trong sân, trên phong thư trắng tinh, không viết gì cả.
Anh mở phong thư ra, sau khi nhìn đến mấy câu đơn giản bên trong và một xấp tiền tinh tế nhỏ, nhíu mày.
.