~~~~
"Nghiêm Ngật," Anh giấu tay sau lưng, đường cong bả vai thẳng tắp, cực kỳ đẹp, "Anh đoán xem, trong tay tôi có gì?"
Lúc mở cửa, câu đầu tiên nói ra là một câu hỏi, đại não người đàn ông vốn đang căng thẳng giờ càng thêm mắc kẹt.
Diêu Lương nhướng mày, khóe miệng mang theo chút đắc ý nhỏ, mở lòng bàn tay có đồng đại dương tròn tròn ra, từ từ nói: "Cái này là của ai vậy?"
Ánh mắt Nghiêm Ngật ngơ ngẩn đối diện với đuôi tóc hơi cuốn lên của Diêu Lương, bởi vì có gió lạnh thổi qua mà lắc lư, vì vậy hắn theo bản năng ôm người vào trong cái ôm ấm áp, lại dùng hơi nhiều lực so với người bình thường nên giống như đang chủ động ôm eo Diêu Lương vào trong ngực.
"Shhhh ——" Sức lực bên eo làm Diêu Lương đau đến mức hít khí lạnh, lập tức gọi thần trí của người đàn ông đang trong biển mây về.
"Xin lỗi." Nghiêm Ngật nháy mắt muốn rút tay về, nhưng lại bị một bàn tay mềm mại khác đè lại, lực đạo mỏng manh lại trở nên năng như ngàn cân, ép người đàn ông tới mức không thể động đậy.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Con ngươi trong suốt nhưng lại có muôn vàn cảm xúc chuyển động nhè nhẹ.
"Tôi...." Người đàn ông rũ mi, chỗ cánh tay bị đè lại giống như một hòn than nóng, một đường đi từ da thịt vào mạch máu, thiêu cháy đến mức giọng nói cũng muốn hỏng.
"Vì sao lại giả bộ không quen biết tôi?" Lúc Diêu Lương cười lên lại mang theo một chút giảo hoạt, "Tướng quân."
Ngay cả thân phận cũng bị chỉ ra, vấn đề này rốt cuộc cũng không có biện pháp trốn tránh.
"Là Học Ích nói cho tôi," Diêu Lương thấy hắn rầu rĩ không hé răng, cho rằng hắn thấy thắc mắc vì sao mình lại biết thân phận chính xác của hắn, "Ngày đó tôi có đi chung với cậu ấy, anh quên rồi sao?"
"Không có....!Tôi chỉ nhìn thấy anh." Không phải quên, mà là một khi có sự tồn tại của Diêu Lương hắn căn bản không có biện pháp chú ý đến những người bên cạnh.
Diêu Lương chớp mắt, ngón tay nắm đồng bạc tăng thêm lực đến mức trắng bệch, giống như chỉ có dựa vào động tác này mới có thể phân tán được sự chú ý, không bị lời nói thẳng của hắn đánh bại.
Vì sao người này lại có bộ dạng như vậy, thoạt nhìn vô cùng thẹn thùng nhưng mỗi câu nói ra lại....
Diêu Lương đột nhiên ngẩng đầu, môi khẽ nhấp.
Đôi mắt người đàn ông chậm rãi mở to.
Môi hắn giật giật, nhưng lại không nói ra được nửa chữ.
Lòng bàn tay người đàn ông bị niết chặt, thậm chí còn tạo ra vết máu, nhưng trong lòng lại phun trào cảm giác không thể tin được và sự hưng phấn rất lớn, hắn che lại chỗ đau xót ngay tay, có lẽ hiện tại cho dù có bắn một phát súng vào huyệt Thái Dương thì hắn cũng không cảm nhận được gì.
Hắn sinh ra trong một căn nhà dơ bẩn sắp sụp đổ, người phụ nữ cầu kỳ lộng lẫy kia ngoại trừ năm hắn mười lăm tuổi ấy lần đầu tiên bộc phát được sức mạnh của mình, đả thương một người hung hãn đến đòi nợ, bà nhận ra được có thể đưa hắn vào bộ đội khu vực phòng thủ để từ đó phát tài, thì chưa từng liếc mắt nhìn đến hắn.
Còn cha? Nam nhân trên giường người phụ nữ đó quá nhiều, hắn không có tâm tư để phân biệt ai là ai.
Có đủ mọi loại người định cư ở đây, ban ngày thì đánh mạt chược vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ không ngừng, ngoài ra còn có những âm thanh thô tục vào buổi tối lớn lên cùng hắn.
Trong vũng bùn này, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân cao thượng được bao nhiêu, nhưng những người khác lại bởi vì vậy mà cười miệt thị hắn.
"Thằng nhóc kia cả ngày không nói lời nào, giả bộ cái gì chứ."
"Này, mùi vị của mẹ mày cũng không tệ lắm, ha ha."
Giận dữ sao? Hình như cũng không có.
Dù sao sau khi hắn từ phối hợp phòng ngự đội trở về đây lần nữa thì ánh mắt mọi người đều trốn tránh sợ hãi, không cho hắn bất cứ cảm giác khuây khỏa nào.
Lòng ngực trống rỗng không một cơn gió nào lọt ra bên ngoài, so với hồ sâu vạn năm còn không gợn chút sóng.
Nhưng rốt cuộc sau bước ngoặt này, hắn đã có một chút biến hóa và buông lỏng —— nói đúng hơn là sau khi phát hiện máu tươi có thể mang đến sự "kích thích" cho hắn, khiến hắn cảm nhận được bản thân đang tồn tại, Nghiêm Ngật đã đi theo con đường này và vẫn luôn đi tới lúc thành danh, đi đến nhà riêng của Nghiêm gia, đi đến đoàn tàu than đá.
Tuy Nghiêm Ngật không đọc sách nhiều nhưng cũng biết được không ít chữ trong lúc bày binh bố trận, mặc dù khoảng thời gian hắn tiến vào xã hội thượng lưu không ngắn nhưng lại chưa bao giờ học qua sự lật lọng, dối trá cũng như lễ nghi của bọn họ.
Cho nên, vào một buổi chiều thứ ngày thứ tư, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm xúc "mờ mịt, hối hận, thất thố" chân thật.
Hiểu biết "người kia" càng nhiều, hắn càng thêm nôn nóng trong lòng.
Không xứng, hắn không xứng.
Không đủ, quá không đủ.
Trên mỗi tờ báo hắn đều khoanh lại những điều cần thiết, hy vọng nếu như bọn họ có thể gặp mặt nói chuyện thì trình độ vụng về của hắn sẽ không đến mức làm anh chán ghét —— tất nhiên không có khả năng chán ghét được, thậm chí ngay cả sự chán ghét của anh hắn cũng không chiếm được.
Hắn chỉ biết cười nhạt, đối với một người tàn nhẫn như hắn thì sự ôn nhu như vậy căn bản chính là hai thế giới.
Hắn thử học tập cách ăn mặc của "các thiếu gia", khoác một bộ tây trang và xịt nước hoa trên người.
Nhưng điều đầu tiên lại không đạt được vì trong quân yêu cầu không được quá 3cm.
Giữa bọn họ cách nhau 9900 bậc thang nhưng hắn vẫn đang dừng lại ở bước đầu tiên, hắn để hai tà áo trắng đen của mình bay theo từng bước đi.
Nhưng mà hiện tại, thiên sứ lại bỗng nhiên sa đọa, ngã vào trong lòng ngực hắn nói ——
"Hôm qua anh nói thích còn tính không? Nếu tính thì....!Chúng ta ——" Anh nhoẻn miệng cười.
Ánh mắt xán lạn, mi mắt cong cong, "—— ở bên nhau đi."
Ở bên nhau đi.
Lớp sông băng dày dưới núi lửa có bao nhiêu áp lực, lúc hắn trả lời lại có bao nhiêu gian nan cùng quyết tuyệt.
"Được." Hắn nhìn thẳng vào mắt anh nói.
Diêu Lương hơi ngơ ngẩn một lát, không nhận ra được người đàn ông đã trở tay đóng cửa, cầm bàn tay lạnh lẽo mỗi khi đến đông của mình che lại trong lòng ngực ấm áp —— anh chỉ chú ý đến ánh mắt kia, ánh mắt đó giống như đang khóa lại cái gì, ánh mắt sâu không thấy đáy.
.....
Trong một mùa đông bông tuyết rơi lả tả, trong một mùa đông tốt đẹp không thể quay về lần nữa, bọn họ đã ở bên nhau..