~~~~
Diêu Lương mang theo Diêu Bình An đi rồi, giấy thông hành là một nụ cười.
Đúng vậy, một nụ cười không hề đờ đẫn, nụ cười chủ động, ấm áp.
Bởi vì anh hiểu rõ hắn, nên trong mối quan hệ này cho dù bị người đàn ông hung hăng cưỡng bách nhưng anh mới là người đứng đầu chân chính.
Anh có thể chữa khỏi hắn, yêu thương hắn, làm bạn với hắn, tương tự anh cũng có thể khống chế hắn, lợi dụng hắn, thương tổn hắn.
Diêu Lương chỉ là không muốn mà thôi, nhưng Nghiêm Ngật vẫn luôn trầm mặc lại không ngừng cầu xin, ngôn từ càng ngày càng khép nép cầu xin anh ăn cơm, trong lúc quay lưng đi lại toát ra vẻ mặt bi thương, tất cả đều làm Diêu Lương không còn cách nào do dự.
Sao phải vậy? Sao phải làm ra như vậy, vẻ mặt giả mù sa mưa như vậy, rõ ràng, rõ ràng....
Ánh sáng thưa thớt lóe lên từ đôi mắt trong như ngọc giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm sáng lạn.
Khi Nghiêm Ngật lái xe đi vào sân, ánh đèn trên lầu hai tỏa sáng đỏ rực.
Người đàn ông ngẩn ngơ mà ngóng nhìn ánh sáng kia hồi lâu, hắn không thể nhớ ra đã bao lâu rồi bản thân không nhìn thấy ánh sáng đó từ cửa sổ.
"Cạch." Chìa khóa xoay chuyển, cửa bị đẩy ra.
Diêu Lương mặc một bộ quần áo mỏng mềm ở nhà đang ngồi trước bàn ăn, nơi ánh sáng phát ra bên ngoài cửa sổ chính là do ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật bự trên bàn tròn này.
"Em....!Đã về rồi." Diêu Lương hơi quay người lại lúng túng nói, bộ dạng có vẻ hơi thẹn thùng và không quen.
"....!Ừ." Cổ họng như thắt lại, Nghiêm Ngật không biết đứng bao lâu mới đóng cửa lại, lúc bước đi giống như đang xác nhận sự tồn tại của thực tại.
Ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, không thể bỏ qua.
Diêu Lương đón lấy cái nhìn chăm chú của Nghiêm Ngật, vẻ mặt xen lẫn ngọt ngào và cay đắng: "Hôm nay là....!Sinh nhật em." Anh hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy chiếc bánh kem nhỏ có gắn một quả dâu tây về phía Nghiêm Ngật, "Vậy nên....!Sinh nhật vui vẻ."
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích đứng lặng như tượng đá, trong đồng tử màu đen đầy ắp hình bóng của một người.
"Sinh nhật vui vẻ." Khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, đối mặt với vị quan quân vẫn không nhúc nhích, "Nghiêm Ngật."
Khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt không hề có chút hoảng loạn và rối rắm nào, nó nửa cong toát ra cười, trong ý cười đó mang theo một chút thoải mái cùng với sự ôn nhu quen thuộc.
Quá hoàn mỹ, mỉm cười cũng tốt, cái bánh kem nhỏ tinh xảo kia cũng tốt, hoàn mỹ đến mức bàn tay đang run rẩy của người đàn ông thành công cầm lấy bánh kem trên mặt bàn.
Lông mi rũ xuống, ánh mắt Diêu Lương liếc qua động tác ăn ngấu nghiến càng ngày càng vội vàng của người đàn ông, mảnh vụn điên cuồng rơi xuống, trên mu bàn tay có một vết dao cắt ngang, bàn tay không ngừng bóc lấy bánh kem —— vết dao đó là khi Diêu Lương đang rất cần được truyền máu trong phòng sinh, người đàn ông hai mắt đỏ đậm mất khống chế tàn nhẫn cắt một vết trên tay mình.
Hương vị quá ngọt ngào của bánh kem chen chúc trong cổ họng không tốt lắm, thậm chí phải nuốt vài lần đến mức cổ họng phải trở nên đau đớn mới có thể hoàn toàn nuốt vào.
Nhưng nhìn từ tốc độ và động tác của Nghiêm Ngật thì cái bánh kem này lại giống như mỹ vị tuyệt thế, giống như là —— lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh đã đưa cho hắn ổ bánh mì ngon miệng và vô cùng trân quý, cứu vớt hắn trong cơn đói khát cùng cực.
Người đàn ông từ trước đến nay chưa từng thô lỗ như thế trước mặt anh, Diêu Lương cưỡng chế bản thân nhìn khăn trải bàn ô vuông để dời lực chú ý đi.
Sau khi anh ở bên Nghiêm Ngật, Diêu Lương có thể cảm giác được rất nhiều lúc hắn đều vô cùng coi trọng sạch sẽ (mặc dù Diêu Lương đã nói rất nhiều lần mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, không cần phải giày vò bản thân thay quân trang ra, nhưng Nghiêm Ngật vãn kiên trì tắm rửa xong mới nằm bên cạnh anh), lúc ăn cơm cũng sẽ khống chế tốc độ của bản thân bằng với Diêu Lương để cả hai ăn cơm xong cùng lúc, ngay cả khi không cẩn thận làm sánh ra nước canh cũng sẽ lo lắng nửa ngày....
Không, không thể tiếp tục suy nghĩ.
Diêu Lương lắc đầu nhỏ đến mức không thể phát hiện, kỳ thực càng là để che giấu sự ướt át đột nhiên tụ lại ở đáy mắt.
"Tách, tách." Âm thanh giọt nước nhỏ giọt làm Diêu Lương chớp mắt một cái.
Từng giọt nước mắt dần lớn lên rồi rơi xuống, bắn tung tóe trên mặt bàn, một lát sau lại bị khăn trải bàn thấm hút thành một vết bẩn, vết bẩn càng lúc càng lớn.
Đôi tay đặt ở đầu gối đột nhiên siết chặt, trường sam màu xanh nhạt bị Diêu Lương nắm đến mức nhăn nhúm.
Anh nắm chặt vạt áo, ánh mắt liếc qua mặt bàn, ăn hết rồi.
Anh là người nhát gan nhất trên thế giới, ngay cả một chút dũng khí ngẩng đầu lên để xác nhận cũng không có.
"Ầm ——!" Thân hình cao lớn ngã xuống đất, dù vậy Diêu Lương vẫn đang cúi đầu cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Thật lâu sau Diêu Lương rốt cuộc buông tay ra chống mặt bàn đứng lên, nhìn về phía cái bánh kem thay vì nói là bị ăn không bằng nói lại bị cắn nuốt một cách máy móc đến không còn một mảnh ——
Liều thuốc gấp đôi cuối cùng cũng có tác dụng..