Song Tính Tình Si


Bóng đêm dần dần buông xuống, đại sảnh yến hội huy hoàng tráng lệ vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lập lòe từ đèn thủy tinh khiến cho con người thập phần mê muội.

Mang danh là tiệc từ thiện, nhưng phần đông các đại lão đều tụ tập tại đây, chén qua chén lại, ánh mắt đan xen, bí ẩn giao dịch như vậy mà đạt thành.

Cũng có người không nguyện ý lãng phí tâm lực, làm bộ dáng cầm ly uống rượu, bắt chéo chân ngồi trên sô pha.

Đáng tiếc, người chú định có chút không tầm thường, cho dù ngồi ở một góc cũng không thể che lấp được sức hút ở trên người.

Y vận một bộ âu phục màu xanh bạc, màu sắc người thường khó có thể kiểm soát được thế nhưng trên người y lại mang cảm giác vô cùng phù hợp, mái tóc hơi dài khiến đôi mắt bị che khuất.

Điểm chết người chính là khuôn mặt của y, ngũ quan phảng phất được thượng đế tạo hình quá tỉ mỉ, hơi hơi ngẩng đầu, cằm giương lên thành một độ cung hoàn mỹ, lộ ra bộ dáng mỹ lệ đến kinh người.

Dư Phương đứng cách đó không xa trộm quan sát hồi lâu, cuối cùng tìm được cơ hội, lấy hết can đảm đi qua: "Tạ thiếu gia." Cậu ta cười đến có chút nịnh nọt, nhưng thật ra trong đầu còn nhớ rõ lời đồn đãi về vị này, thành thành thật thật mà đứng cách xa 1 mét có hơn, không có hướng phía trước đi tới.

Chỉ tiếc, vận khí cậu không tốt lắm.


Tạ đại thiếu gia trước mắt tâm tình không tốt, chỉ lạnh lạnh mà quăng cái ánh mắt đánh giá, thậm chí không có ý định trả lời.

"Tạ thiếu gia..." Dư Phương còn muốn nói thêm, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng lạnh lùng "Xin tránh đường".

Nam nhân mặc âu phục đen, thân cao chừng 190cm lập tức đi qua người cậu, đứng trước sô pha cong lưng, ở bên tai Tạ đại thiếu gia thấp giọng nói gì đó.

Tạ thiếu gia lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, thập phần khó chịu mà hướng nam nhân liếc mắt một cái, đem ly rượu trong tay đẩy về phía đối phương, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay cả như vậy, nam nhân kia cũng không có lộ ra biểu tình gì, đem ly rượu đưa qua cho người hầu, đi theo ra ngoài, chỉ là đi về phía trước, ánh nhìn tựa hồ hướng về phía Dư Phương liếc mắt một cái.

"Sao thế? Đáp lại thế nào?" Có người tò mò đi lên dò hỏi.

Dư Phương bị bỏ lại ngây người bất đắc dĩ cười cười, đáp một câu: "Tạ Chinh tới."
Ở Vân Thành không có người nào không biết Tạ gia, hiện giờ cơ hồ đã bị Tạ đại thiếu một tay khống chế.

Muốn cùng Tạ đại thiếu tạo một mối quan hệ, cũng phải nghĩ đến vị trí của tên Tạ Chinh kia, thậm chí có người còn gọi Tạ Chinh là "con chó của Tạ Hoài Hi".

Ngồi phía ghế sau chiếc Maybach màu đen, Tạ Hoài Hi cuối cùng nhịn không được khởi xướng tình hình.

"Đã sớm nói loại tiệc tùng này không thú vị, không thể nghĩ tới, kết quả lại lãng phí cả đêm." Y không ưu nhã mà cởi áo khoác, cũng mặc kệ đó là thiết kế danh giá, đem chiếc áo nhăn dúm dó ném về phía người Tạ Chinh.

Tạ Chinh cầm áo khoác gấp lại đặt ở một bên, không chê phiền lụy mà lại lần nữa giải thích: "Cao phu nhân tỏ vẻ chỉ cần thiếu gia hôm nay ra mặt, ân tình lần trước liền tính xong.

Nói đến cùng, chuyện mua bán chúng ta vẫn kiếm được."
Tạ Hoài Hi lẽ nào lại không biết đến đạo lý này, y chỉ là muốn phát tiết mà thôi.

Mặc kệ như thế nào, Tạ Chinh đều sẽ không sinh khí.

Về đến nhà thời điểm đã sắp đêm khuya.


Tòa nhà Tạ gia ở trên núi Phượng Ngâm, kiến trúc rộng lớn tựa như một tòa trang viên, hiện giờ chỉ có một vị chủ nhân là Tạ Hoài Hi ở, bất quá cũng cần người hỗ trợ xử lý, linh tinh vụn vặt thôi cũng có đến hai ba mươi người.

Tạ gia làm giàu sớm, thời trẻ ở kinh thành có chút thế lực, sau đó Tạ lão gia kia cùng đồng lứa Tạ gia di dời đến Vân Thành, kiến trúc tòa nhà này đến nay cũng đã có hơn 50 năm.

Tạ gia theo diễn xuất từ thời xưa, Tạ Hoài Hi lại là đồng lứa đại thiếu gia, từ nhỏ liền có người đi theo hầu hạ.

Thời điểm mười mấy tuổi, quản gia không biết từ nơi nào đem theo một đứa nhỏ trở về, bạn cùng lứa tuổi với y, nói là đi theo bên người hầu hạ thiếu gia.

Tạ Hoài Hi cũng liền gật đầu đồng ý.

Mà đứa nhỏ kia, không ai khác chính là Tạ Chinh.

Tắm xong, Tạ Hoài Hi khoác khăn tắm từ phòng tắm đi ra, cũng lười mặc đến áo ngủ, trên đầu quấn khăn lông, một tay xoa tóc một tay cầm lấy di động đã sáng hơn nửa ngày.

Là vài người trong nhóm uống rượu đang trò chuyện, muốn rủ rê y đến, Tạ Hoài Hi ngồi ở mép giường dứt khoát đem bàn chân đặt lên.

"Mày ở chỗ này làm cái gì?" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Tạ Chinh.

Tạ Hoài Hi lúc này mới phát hiện cửa phòng ngủ không có đóng chặt.

Y ném di động xuống, xách theo khăn tắm đang quấn ở trên eo, đứng dậy đi về hướng cửa phòng một phen kéo ra.


Tạ Chinh biểu tình cứng đờ, giây tiếp theo bắt lấy bả vai nam nhân kia ấn lên tường.

Cứ như thế, Tạ Hoài Hi vẫn thấy được nam nhân kia quần còn chưa kéo lên, dương vật xấu xí nhăn dúm còn lộ ở bên ngoài, trên tay cùng quần lót ướt dầm dề một mảng...!
"Mau đem tên đó đuổi đi!" Tạ Hoài Hi cắn răng, phảng phất nhìn lại một cái đều là tra tấn, trong thanh âm tràn đầy chán ghét, "Thật ghê tởm...!Xử lý mau lên!" Chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo như thế, y cũng không quay đầu lại nhìn mà xoay người trở về phòng, vang một tiếng đóng sầm cửa phòng ngủ.

Bởi vậy, cũng không nhìn thấy được biểu tình Tạ Chinh có chút mất tự nhiên.

Sau sự kiện lần này, toàn bộ người hầu hạ trong Tạ trạch đều bị đem ra điều tra.

Kết cục thế mà còn điều tra ra được hai tên trộm cắp, một tên có dị tâm, hơn nữa tên tội phạm bị Tạ Chinh bắt được còn giới thiệu cho người khác vào làm vườn, khai trừ xong cả năm người, trừ đi mối tai họa.

Tạ Hoài Hi tâm tình bực dọc bộc phát một hồi.

Vài ngày sau người hầu hạ trong Tạ trạch vẫn còn nơm nớp lo sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận