Song Tinh


Theo nàng ta thì ả thần trộm Tiêu Huệ Lan chỉ mang tiếng xấu là ăn cắp của mọi người chứ không phải phường gian manh, độc ác.

Nếu bây giờ đem ả ta giao lại cho lão trang chủ thì tức khắc phải bị nhục hình và bị đối xử tàn tệ.

Điều này thật quả là không khỏi nhẫn tâm khi thấy người ngọc bị đòn roi.Hai chị em họ Hạ đều rất ngạc nhiên khi nghe mấy lời này của ả tỳ nữ.

Phải công nhận bọn họ vốn không biết thương hại ai bao giờ, chỉ vì từ lúc ái ân với Ngọc Tiêu Kỳ bọn họ mới có được tình cảm thương người yếu đuối như vậy.Tuy nhiên, hai người thương là thương Ngọc Tiêu Kỳ chứ chẳng bao giờ lại đi thương người dưng như ả tỳ nữ Tiểu Thúy Loan được.Tiểu Thúy Loan lại nói:– Chúng ta bây giờ không thông báo với ai cả mà giữ ả tặc nhân này lại thì có mấy điều lợi.

Thứ nhất chúng ta sẽ quy hàng ả rồi bắt ả phải phục tùng chúng ta.

Thứ hai, mai này nếu chúng ta phải ra ngoài đi đâu cũng có người hỗ trợ chúng ta ở bên ngoài.

Thứ ba, biết đâu ả nọ có rất nhiều đồ châu báu, bọn ta bắt buộc ả phải giao các vật báu đó cho ta có phải tiện lợi hơn sao.Các vị cô nương nghe ả tỳ nữ nói một hồi thì đều có vẻ ưng bụng.

Nhưng mà Hạ Mộng Cầm rất băn khoăn chẳng biết làm cách gì để quy hàng ả tặc nữ này.Nàng đem ý nghĩ đó nói ra với mọi người làm cho ai nấy đều nhăn mày suy nghĩ.Tiểu Thúy Loan là người đưa ra ý kiến nên nàng nọ lo lắng nhất.

Tiểu Thúy Loan cố nghĩ cách nào tốt nhất để quy hàng ả tặc nhân kia nhưng nàng nghĩ hoài mà chẳng thấy có chút tiến triển gì thì bực bội đứng bật dậy bước tới bước lui.Phải nói Tiểu Thúy Loan là kẻ tinh ranh nhất mà còn chưa nghĩ ra thì hai chị em Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy làm sao mà nghĩ ra được.Chỉ còn lại một mình Ngọc Tiêu Kỳ may ra thì cậu nghĩ được cách giải quyết.

Thế nhưng đối với chuyện này bản thân Ngọc Tiêu Kỳ cũng chưa biết phải làm sao đây.Hạ Mộng Thúy suy nghĩ hoài không được đã bắt đầu chán nản.


Nàng ta liền cáo từ mọi người rồi chui vào phòng trong để ngủ.

Mọi người thấy vậy liền rủ nhau về chỗ nghỉ ngơi ngày mai sẽ tính tiếp.Bình minh ló dạng, Tiêu Huệ Lan đã bắt đầu tỉnh giấc.

Nàng kinh hãi khi nhận ra bản thân đang bị trói chặt vào một cây cột nhà thật lớn.

Xung quanh trời vẫn còn rất u tối vì thời tiết mùa đông đêm rất dài.Tiêu Huệ Lan vội chấn tĩnh đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

Nàng nhận thấy nơi đây chính là phòng ngủ của một vị cô nương.

Trên chiếc giường gấm đặt ngoài xa kia thấp thoáng có bóng người thiếu nữ đang nằm ngủ say sưa.Tiêu Huệ Lan chợt nhớ lại đêm qua chính nàng đã đến nơi này và ăn tối ở phòng bên kia.

Rồi thì nàng bị trúng phải mê dược mà ngất đi.Tiêu Huệ Lan nhớ được mọi sự thì vừa buồn vừa hận.Nàng không thể ngờ một con người lão luyện giang hồ và xuất đạo gần 10 năm như nàng lại có thể để bị bắt vào tay bọn vô danh tiểu tốt này cho được.Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra như vậy rồi.

Vấn đề còn lại là làm sao nàng có thể mau chóng thoát khỏi tình trạng này.

Tiêu Huệ Lan lo sợ rằng khi trời sáng bọn người kia sẽ bắt nàng đến chỗ lão trang chủ thì nàng làm sao mà thoát cho được.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bản thân Tiêu Huệ Lan cũng không làm sao mà thoát khỏi đám dây trói rất chặt này.


Nàng đã mấy lần cố tình vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra mà không được, trái lại nàng còn bị giây trói kia thít chặt vào người đau đớn vô cùng.Một hồi lâu sau, Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy mới thức dậy bước lại gần chỗ cây cột trói nạn nhân.

Hai người muốn biết xem nàng nọ đã tỉnh chưa và hiện nay tình trạng như thế nào rồi.Không ngờ khi hai nàng đến gần mới hay Tiêu Huệ Lan đã tỉnh từ lâu và đang tròn mắt tức giận nhìn hai nàng.Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy vốn con nhà quyền quý, đã biết sợ ai bao giờ.

Trong gia trang này từ nhỏ đến lớn ai nấy đều phải sợ bọn họ chứ chưa ai dám xúc phạm đến họ cả.

Bây giờ hai nàng thấy cô nương nọ nhìn họ dữ tợn như vậy thì vô cùng tức giận.Hạ Mộng Cầm bước lại gần bên Tiêu Huệ Lan cười khảy hỏi lớn:– Mi phải chăng là ả đạo tặc định đến trộm đồ quý của phụ thân ta ? Mi là thần trộm Tiêu Huệ Lan phải không ?Tiêu Huệ Lan nhìn thấy hai ả mới đến chỉ là hai tiểu thơ chân yếu tay mềm chẳng có sức lực gì.Nếu là ngày thường nàng chẳng thèm coi họ vào đâu.

Thế nhưng hôm nay cả người nàng đều bị trói thì làm sao mà làm gì được bọn họ.Tiêu Huệ Lan tức lắm mà không biết làm thế nào nên nàng ta mặc kệ đối phương hỏi gì, nói gì cũng nhất định không thèm trả lời.Hạ Mộng Cầm thấy mình hỏi xong rồi mà đối phương làm lơ chẳng nói gì cả thì nổi giận.

Nàng quay ra định tìm cây roi để đánh nạn nhân cho bỏ ghét.Lúc này bên ngoài lại có hai người bước vào.

Đó là Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan.

Hai người vừa vào đến cửa đã thấy Hạ Mộng Cầm mặt đỏ bừng giận dữ đang cầm một cây roi lớn thì hết sức ngạc nhiên.Tiểu Thúy Loan vội chạy lại phía Hạ Mộng Cầm miệng hỏi lớn:– Tiểu thơ ! Người định làm gì vậy ?Hạ Mộng Cầm nghe ả tỳ nữ Tiểu Thúy Loan hỏi vậy thì tức giận nói lớn:– Ta định đánh nát da ả tặc nhân kia đây !Tiểu Thúy Loan ngạc nhiên lại hỏi:– Tiểu thơ làm sao lại nổi giận định đánh ả như vậy ? Chẳng lẽ ả dám xúc phạm đến tiểu thơ sao ?Hạ Mộng Cầm tức giận nói:– Ta hỏi ả mà ả chẳng chịu trả lời.

Ngươi thấy như vậy có tức hay không ? Qủa là ả ta quá xem thường ta rồi.Hạ Mộng Cầm nói rồi liền cầm cây roi bước vào nhà trong.Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ thấy vậy vội vã vào theo.Ngọc Tiêu Kỳ thì không nhìn thấy mặt mũi Tiêu Huệ Lan ra sao, nhưng còn Tiểu Thúy Loan thì nhìn thấy rất rõ.


Nàng thấy Tiêu Huệ Lan tuy mang danh đạo tặc, nhưng mà nàng ta xinh đẹp vô cùng.Hai tiểu thơ họ Hạ đứng cạnh nàng ta thì vẫn còn thua kém xa.Ngoài ra nàng thấy Tiêu Huệ Lan tuy rằng bị trói nhưng thần thái hết sức cương quyết rắn rỏi.

E rằng nếu Hạ tiểu thơ có đánh nàng ta chết ngay tại chỗ này cũng chẳng làm cho nàng ta phải run sợ.

Con người như vậy có lẽ khó kiếm được trên đời.Còn phần Tiêu Huệ Lan khi thấy Hạ Mộng Cầm mặt mày hầm hầm, tay cầm cây roi lớn đi tới thì cũng có phần lo lắng.

Dù sao bị đánh đau cũng chẳng có gì là hay ho.Lại nữa, nàng thấy sau lưng Hạ Mộng Cầm còn có hai người lạ nữa.

Một người là một thiếu nữ ăn mặc theo kiểu nô tỳ, còn người thứ hai lại là một cậu bé khoảng chừng 13, 14 tuổi nhưng hai mắt lại bị mù.

Tiêu Huệ Lan có thể đoán ra ả tỳ nữ kia là nô tỳ của một trong hai vị tiểu thơ, nhưng còn cậu bé trai mù lòa thì nàng chịu không hiểu cậu ta là hạng người nào lại có thể xuất hiện ở nơi này.Tiểu Thúy Loan thấy nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm giận dữ định đánh Tiêu Huệ Lan thì chợt nghĩ ra một chuyện.

Nàng vội vàng chạy theo nói nhỏ vào tai vị tiểu thơ kia.Theo lời của Tiểu Thúy Loan thì Tiêu Huệ Lan là kẻ rất ương bướng.

Nhưng mà con người ai ai cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ.

Chỉ cần mấy người bọn nàng làm cho Tiêu Huệ Lan bụng đói, miệng khát thì tinh thần nàng ta sẽ phải mềm xuống và quy phục bọn nàng thôi.Hạ Mộng Cầm đang giận dữ như vậy nhưng sau khi nghe mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan thì cũng nguôi ngoai phần nào.

Nàng quyết định hành xử theo cách đó thử xem sao.Hơn 3 hôm sau, Tiêu Huệ Lan bị bỏ đói và chẳng được uống chút nước thì bắt đầu mệt mỏi.

Nàng ta cũng tiêu tan hy vọng tìm cách rời khỏi chỗ này.Nhưng có một điều cả Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan cùng không thể ngờ là Ngọc Tiêu Kỳ lại làm một điều hoàn toàn ngược lại với ý đồ của bọn họ.Cậu nhỏ thấy vị cô nương kia bị trói chặt, lại bị bỏ đói, bỏ khát thì không nỡ lòng nào.


Thế là đến hôm thứ 4 cậu liền lén lút đem thức ăn vào cho nàng nọ.Tiêu Huệ Lan trong hoàn cảnh khó khăn cùng cực lại được cậu bé mù chăm sóc thì rất cảm động.

Nàng tuy không hiểu cậu nhỏ này là ai, nhưng tình cảm của cậu dành cho nàng trong lúc khốn cùng như vầy thật là đáng quý.Qua mấy hôm sau, Tiêu Huệ Lan đã cảm thấy đỡ mệt hơn nhiều, nhưng có một việc phát sinh khiến nàng bối rối và khó chịu khôn tả.Do vì Tiêu Huệ Lan bị trói chặt vào cột nên nàng làm sao có thể tự do đi đại tiện, tiểu tiện.

Mà con người ta ai ai ăn vào thì cũng phải đi ra chứ chẳng ai không như vậy cả.

Thế là Tiêu Huệ Lan đành phải rú lên kêu gọi bọn người kia cởi trói cho nàng để nàng giải quyết chuyện cấp thiết của bản thân.Hạ Mộng Cầm bật cười khúc khích nhưng nhất định không chịu tháo bỏ dây trói.Còn Hạ Mộng Thúy thì che miệng mà cười.

Hai nàng đều không ngờ cô ả cứng đầu nọ cuối cùng lại vì chuyện vệ sinh cá nhân mà đi năn nỉ bọn họ.Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan bị bức xúc nhăn nhó cả mặt mày thì vừa buồn cười vừa khoái chí.Nhưng nàng chợt nghĩ sao không nhận chuyện này làm khó cô ả nọ một phen.Tiểu Thúy Loan làm bộ đi tới đi lui một hồi rồi nói:– Lan cô nương.

Bọn chúng ta ở đây chẳng ngu dại gì lại đi cởi trói cho cô nương cả.

Nếu bây giờ cô nương bằng lòng thì chúng ta sẽ dùng xích sắt xích tay cô nương vào cột rồi cô nương nhờ gã tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ kia giúp đỡ cô nương một phen.Tiêu Huệ Lan nghe vậy thì xấu hỗ ngượng ngùng.

Nàng thân là gái trinh làm sao lại để cho gã trai kia giúp nàng làm chuyện bẩn thỉu đó được.

Rõ ràng là bọn nữ nhân kia cố tình làm khó cho nàng rồi.Tiêu Huệ Lan nghĩ tới nghĩ lui mà không biết làm thế nào.

Lồn nàng đang muốn xón đái ra ngoài thật vô cùng khó chịu.

Nếu hành hạ kiểu này thì thà chết đi còn hơn.Phần Ngọc Tiêu Kỳ thì hết sức ngạc nhiên khi nghe bọn người Hạ Mộng Cầm gọi cậu vào phòng để cho Tiêu Huệ Lan sai việc.Đến khi cậu nghe rõ chuyện việc kia là việc gì thì không khỏi dỡ khóc dỡ cười.Tiêu Huệ Lan do hai tay bị trói vào xích sắt đưa lên cao nên có tay mà cũng như không, chẳng thể tự mình cởi bỏ y phục bên dưới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận