Song Tinh


Thế rồi nàng ta lại bày chuyện ái ân cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Cậu chàng không dưng được hai người đẹp cùng lúc chiếu cố thì thật không còn gì sướng bằng nữa.

Lan Nhi so với Hà Thu Anh cũng một chín một mười.

Hai nàng người nào cũng thuộc hàng thượng phẩm với vú lồn hết khuyến rũ.

Nếu nghĩ kỹ thì khuôn mặt của Lan Nhi có kém tươi hơn so với Hà Thu Anh một chút.

Thế nhưng thân hình nàng.

Đặc biệt là đôi vú của nàng lại to hơn so với đối phương.Ngọc Tiêu Kỳ vốn dĩ bị mù, thế nên cái đẹp của Hà Thu Anh cậu chàng chẳng thể thưởng thức được.

Riêng cặp vú bự của Lan Nhi cô nương lại là thứ mà cậu có thể sờ thấy, mó thấy.

Vì lẽ đó trong cuộc tranh giành này Lan Nhi cô nương chiếm được vài phần tiện nghi.Hai nàng thay phiên nhau phục vụ cậu nhỏ.

Ban đầu cuộc chiến giành tình này chỉ đơn thuần là sự ganh đua lẫn nhau mà thôi.

Thế nhưng sau hơn 2 tuần chinh chiến với những cơn khoái ngất tưng bừng thì cả hai vị cô nương không ai còn phân biệt được lý do của việc họ đến với Ngọc Tiêu Kỳ nữa.Cả hai đều như ngây như say với những cuộc giao hoan long trời lỡ đất.

Họ đều không ai nói ra nhưng đều biết khó lòng mà cầm lại được rồi.Cả Lan Nhi cô nương lẫn Hà Thu Anh đều bắt đầu lo sợ chuyện này sẽ bị bại lộ.

Hai nàng ban đầu có gầm ghè nhau, nhưng vì mục tiêu chung là dấu diếm chuyện ái ân kia nên tự nhiên lại trở thành đồng minh bất đắc dĩ.Họ hết lòng bưng bít với Hoa bà bà, rồi có khi cùng nhau lên giường cùng Ngọc Tiêu Kỳ để tiết kiệm thời gian.Ngọc Tiêu Kỳ được cả hai mỹ nhân ra sức chìu chuộng thì hết sức khoái trá.

Cậu chàng không những được đụ mà còn được các nàng tẩm bổ cho không ít của ngon vật lạ để chàng có thêm sức đụ.Mà kể cũng lạ.


Việc cùng chung ái ân với Ngọc Tiêu Kỳ đã gắn bó hai nàng nọ vào nhau.Họ chia xẻ ái ân ngay trên chiếc giường nhỏ cùng Ngọc Tiêu Kỳ và cùng nhau học hỏi kỹ thuật làm tình một cách tuyệt đối.Hai mỹ nhân say mê ái ân kia đã lại cùng nhau đi vào vết xe đổ của Lý Thiếu Hà lúc nào không biết.Hai nàng do mãi ái ân cùng với tình quân nên chuyện tiếp khách trở nên nhạt nhẽo.

Hai nàng đi khách mà mặt mày chẳng được tươi vui, còn chung đụng thì hết sức cẩu thả, nhanh chóng.Hoa bà bà ban đầu cũng chẳng để ý lắm.

Thế nhưng bà ta bị khách làng chơi phàn nàn nhiều lần thì bắt đầu cảm thấy có vấn đề.Bà ta quyết định điều tra sự việc và bất ngờ phát giác ra hai ả mỹ nhân thuộc hàng đệ nhất, đệ nhì trong Vạn Hoa Lầu lại đi chung đụng cùng Ngọc Tiêu Kỳ.Điều Hoa bà bà cảm thấy thiệt thòi hơn cả lại chính là việc “địt chùa” của cậu nhỏ.

Ai đời nhất đóa Hà Thu Anh của mụ mỗi lần đi khách không dưới 10 lạng bạc, còn nhị đóa Lan Nhi cô nương đi khách cũng phải 8 lạng bạc.

Thế mà Ngọc Tiêu Kỳ đụ cả hai nàng không biết là bao nhiêu lần lại chẳng mất một đồng nào.

Thật là không thể nào nuốt trôi được cục giận.Mà chuyện đã chấm dứt đâu.

Cả ả Lý Thiếu Hà cứng đầu cứng cổ kia cũng tìm cách chống đối bà.

Nàng ta đã không chịu đi khách chỉ vì bà không cho nàng gặp Ngọc Tiêu Kỳ.Hoa bà bà không sao hiểu nổi mấy đứa con gái kỳ quái này nữa.

Làm sao cả bọn lại cứ đi say mê một thằng mù thế kia cơ chứ.Bà ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định đem dấu cậu nhỏ đi chỗ khác là yên chuyện.Thế rồi ngay trong đêm đó, trong khi các vị cô nương đang tấp nập đón khách, thì ở phía sau lưng Vạn Hoa Lầu, một chiếc xe ngựa nhỏ đã chờ ở đó.Hoa bà bà đích thân đưa cậu nhỏ ra xe.

Bà ta nói dối với cậu là đưa cậu đến chỗ tỷ tỷ Lý Thiếu Hà.Thế nhưng trên đường đi, Hoa bà bà lại rẻ ngã khác.Đến lúc Ngọc Tiêu Kỳ đạp chân lên đám cỏ dại ở phía sân sau nhà thì cậu mới chợt nhận ra Hoa bà bà đã lừa cậu.Nhưng Hoa bà bà không để cậu nhỏ kịp lên tiếng đã quát gã tà xích nhấc bỗng cậu lên rồi tống thẳng vào thùng xe.Chiếc xe ngựa kéo nhanh chóng lao đi rồi khuất hẳn sau đám cây lá rậm rạp.

Vậy là một lần nữa cuộc đời của Ngọc Tiêu Kỳ lại biến chuyển sang một hướng khác.…Ngọc Tiêu Kỳ bị đưa đến ở trong nhà một người con của Hoa bà bà.

Nàng này tuổi đã 37, 38 và chồng đã đi chinh chiến từ lâu.

Hoa Thiên Thiên trong cái rủi lại có cái may.

Tuy nàng phải chịu cảnh vò võ một mình hơn chục năm trời chờ đợi phu tướng, nhưng bù lại nàng đang được hưởng không ít bổng lộc từ chức quan của người chồng.


Hoa Thiên Thiên do vậy chẳng phải làm gì mà vẫn có cái ăn.

Nàng thường tụ họp với mấy vị phu nhân có chồng đi xa để tán gẫu cho đỡ buồn.

Bọn họ khi thì tụ tập ở nhà nàng, khi thì mang nhau đến nhà người khác.

Đôi lúc, cả bọn còn kéo nhau đi thưởng ngoạn ở những thắng cảnh lân cận.

Có thể nói, cuộc sống cũng được an bình, tự tại.Hoa Thiên Thiên không ưa gì công việc làm của mẹ mình.

Nàng thường nói, việc chăn dắt gái để mua vui không thể làm cho người ta trở nên cao quý.

Bằng chứng là việc nàng sống cách biệt với mẹ nhiều năm nên mới có cơ hội lấy được người chồng làm quan.

Tuy chồng nàng không phải là quan lớn gì, thế nhưng vì là người có quan chức nên nàng làm vợ cũng được thơm lây.

Nàng có thể quan hệ với không ít các vị mệnh phụ phu nhân, các tiểu thơ đài các, cũng như các thành phần thế lực khác.Việc này đã làm cho phẩm giá của nàng hơn hẳn người thường.

Đây là điều làm Hoa Thiên Thiên tự hào hơn cả.Hoa bà bà thì chẳng cần biết con gái nói gì.

Việc sở hữu Vạn Hoa Lầu đã mang về cho bà biết bao tiền bạc rủng rỉnh.

Bà mặc kệ đứa con gái nhiều lần bảo bà bỏ cái nghề không vốn này về sống với nàng mà cứ được thể làm tới.

Càng ngày Hoa bà bà càng chiêu dụ được nhiều ả mỹ nữ xinh đẹp về dưới trướng.


Cái danh của Vạn Hoa Lầu cũng vì thế mà nổi hơn lên.Nhưng đây là lần đầu tiên Hoa bà bà phải nhờ đến con gái.

Việc đưa Ngọc Tiêu Kỳ đến ở nhà Hoa Thiên Thiên là cả một vấn đề phải tính toán trong đầu.Hoa bà bà tự nghĩ, đứa con gái bà cũng không phải tệ vậy mà cứ ngày ngày ngóng cổ chờ đợi thằng chồng mắc dịch ở tận đâu đâu.

Nay bà gửi cho con gái một gã trai trẻ có sức đụ tốt để nàng giải khuây cũng là điều hay.Đối với quan niệm của Hoa bà bà.

Cái lồn mà không được đụ thì nữ nhân sướng nỗi gì.

Bà phải tìm cách gạt bỏ cái phẩm cách cao quý vô duyên vô dạng kia trong đầu đứa con gái và để cho nó biết việc đụ nhau là sướng như thế nào.Một điều nữa là việc mấy vị cô nương của bà.

Bây giờ đây ba nàng mỹ nữ xinh đẹp và có giá nhất Vạn Hoa Lầu là Hà Thu Anh, Lan Nhi và Lý Thiếu Hà đều mê mệt Ngọc Tiêu Kỳ.

Nếu bây giờ để cậu ta ở lại đây chắc khác nào đập vỡ nồi cơm của mụ.Nhưng Hoa bà bà cũng không dám đuổi cậu nhỏ.

Nếu lỡ một mai cần dùng đến cậu thì biết đi đâu mà tìm.Thế rồi, Hoa bà bà nghĩ đến việc gửi cậu nhỏ đến chỗ con gái của bà để được an tâm.Ngọc Tiêu Kỳ đến nhà Hoa Thiên Thiên vào một ngày xuân sang.

Lúc này, hai bên đường cây cối đã đâm chồi nẩy lộc.

mùi cây cỏ và hoa thơm lan tỏa trên đường đi cùng tiếng chim ríu rít làm cho cậu nhỏ cũng đỡ buồn chán.Ngọc Tiêu Kỳ không biết Hoa bà bà cho người mang cậu đi đâu.

Thế nhưng cậu có muốn biết cũng không tài nào biết được.

Hỏi gã tà xích kia ư ? Vô ích.

Gã chẳng hề hé răng một lời dù cậu đã hỏi nhiều lần.Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì vị khách trọ bất đắc dĩ đến nhà.

Nàng vừa đọc thư của mẹ vừa suy nghĩ trong lòng:– Thật vô lý ! Sao mẹ mình lại rỗi hơi lo cho một gã mù thế này.

Chẳng lẽ mẹ ta gần đây tâm tính thay đổi đã có lòng hướng thiện hay sao… thật là khó hiểu …Hoa Thiên Thiên để cậu nhỏ ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện mẹ mình.Hóa ra Hoa bà bà vẫn đang làm ăn phát đạt tại Vạn Hoa Lầu.

Chẳng có vẻ gì là bà ta muốn giải nghệ cả.Còn về chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ.


Hoa Thiên Thiên cũng chỉ biết cậu là em của một ả kỹ nữ ở chỗ mẹ mình.Hoa Thiên Thiên hỏi chuyện một hồi mà chẳng tìm thấy chút kẽ hở nào để mà suy đoán ra nguyên nhân bí ẩn kia.

Nàng đành bảo người xếp cho cậu nhỏ một phòng trong gian nhà phía tây của nàng.Ngọc Tiêu Kỳ ở nhà Hoa Thiên Thiên được hơn 2 tuần.

Suốt ngày cậu chỉ ăn không ngồi rồi chẳng có gì làm.

Nói chung ở một nơi như thế này cũng thật là chán.Lúc trước, tuy Ngọc Tiêu Kỳ có phải cực khổ thì bù lại chàng có những niềm vui khác khi đụ nhau với các nàng.

Nhưng ở đây, mọi thứ đều xa lạ.

Ngay cả Hoa Thiên Thiên, người mà cậu gặp đầu tiên khi đến đây cũng chẳng mấy khi ở nhà.Ngọc Tiêu Kỳ cảm giác như cậu đang bị giam lỏng vậy.Một hôm, Ngọc Tiêu Kỳ chợt tỉnh vì tiếng cười nói xôn xao ở phía ngoài xa.

Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên không hiểu sao lại có chuyện lạ vậy.

Tò mò Ngọc Tiêu Kỳ khoác áo dò dẫm bước ra khỏi cửa.Không ngờ lúc cậu đi ra lại gặp phải một chuyện lạ.

Cậu phát giác ra một mùi hương nữ nhân bốc lên ở ngay đằng trước.

Thật hết sức kỳ quái.

Ngọc Tiêu Kỳ tự biết bọn gia nữ trong nhà này chỉ có độ vài ba người.

Trong khi mùi thơm tỏa ra kia hết sức sang trọng không giống như loại phấn sáp thông thường.

Ngọc Tiêu Kỳ tự đoán nữ nhân kia ắt hẳn phải là hạng cao sang mới sử dụng được loại đồ quý tộc này.Cậu lò dò tiến lại và hết sức hồi hộp lắng nghe.

Không ngờ chẳng nghe thì thôi.

Khi nghe rồi cậu không khỏi bật cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận