Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Đinh Đinh nhìn về phía tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

"Không có chuyện đó." Tôi nhỏ giọng thanh minh.

"Cậu nói với sếp tôi là bạn gái của cậu à?" Chu Sa lên tiếng ngoài ý muốn, "Không lẽ cậu tương tư tôi lâu rồi mà tôi không biết? Thật đáng tiếc, sao không nói sớm..."

"Không phải..." Tôi thật hận tại sao mình không có hai cái miệng. Chỉ sợ chưa đến giây sau đã đến phiên Đinh Đinh chém tới...

"Trình Diệc Thần cậu thật tiểu nhân đê tiện!"

Đinh Đinh à, tôi... Tôi dở khóc dở cười nói, "Cậu phải tin tưởng tôi chứ, tôi thật sự không có ý nghĩ gì không an phận đối với Chu Sa hết!"

"Uổng công tôi coi cậu như bạn tốt, đúng là có mắt không tròng." Đinh Đinh vẫn cố tự lải nhải.

Chu Sa hí hửng khi có người gặp họa, cười đến toét miệng, "Diệc Thần, nếu cậu đối với tôi chất chứa thâm tình thì cứ nói ra đi, giữa cậu với Đinh Đinh tôi nhất định sẽ chọn cậu."

Chỉ còn nước giơ tay lên trời thề độc, bằng không tôi dứt khoát kiếm cái giá nào đó tự treo cổ mình lên cho xong.

"Thề có trời đất chứng giám, tôi Trình Diệc Thần nếu đối với Chu Sa tiểu thư có ý đồ gì liền bị $%&&@#^%*#@%"

Tuy rằng một bên là Lục Phong vẻ mặt nguy hiểm không gì tốt lành, nhưng người như Đinh Đinh không thể đắc tội được.

Sau một tràng thề độc không tưởng tượng được, Đinh Đinh mới dằn lửa giận cùng cơn ghen Hoạn Thư của mình xuống, nhưng cũng tỏ ra nghi ngờ, "Sao mới nãy sếp nói..."

"Nói giỡn đó, hiểu lầm thôi." Tôi nhỏ giọng, ánh mắt của Lục Phong lướt qua cảm thấy nhột không chịu được, "Tôi, tôi đi toilet..."Đứng ở bồn rửa tay ủ rũ vài phút, quay trở lại đã thấy sự tình có phát sinh kỳ lạ. Ba người kia rõ ràng ban đầu khá lãnh đạm, giờ tự nhiên lại thân thiện khác thường.

Tôi vừa ngồi xuống, Đinh Đinh với Chu Sa đã trăm miệng hô lên, "Diệc Thần, nói cho sếp biết đi!"

"Hả, gì?" Tôi đần mặt.

"Nói sếp biết cậu có bạn gái hay không?"

Tôi trợn mắt há mồm, "Tại sao phải...?"

"Nói cậu còn độc thân sếp không tin, bọn tôi cùng sếp cá với nhau, ai thua phải trả toàn bộ tiền bữa ăn."

Tôi âm thầm giẫm chân, kêu trời như bọng.

Vốn định nói với Lục Phong bạn gái tôi không phải Chu Sa mà là người khác, hiện tại như vậy làm sao có thể bào chữa được chứ.

"Nói đi!" Hai người kia đồng loạt hưng phấn nhìn tôi. Lục Phong dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt cười như có như không.

Tôi một lần nữa liếc nhìn một bàn thức ăn ê hề, âm thầm tính giá.

Nếu trả lời có, sợ không còn được nhìn thấy ngày mai.

Rũ người lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.

Lục Phong mỉm cười, mới lấy thẻ tín dụng ra.

Hai người kia đồng loạt hoan hô, tôi hận không thể đạp bọn họ từ tám tầng lầu xuống.

Ngồi trong xe Lục Phong, cả người đều không tự nhiên. Tôi sợ hắn hỏi tại sao phải nói dối.

Tôi không muốn hắn biết cuộc sống của tôi lại thảm thương đến vậy.

May mà hắn không hỏi cái gì cả.

Yên lặng mở xe một lát, hắn tựa như không có gì nói, "Đến nhà cậu nhé."

"A?" Tôi vô cùng xấu hổ, "Chỗ của tôi vừa nhỏ lại tồi tàn, không có gì thú vị cả, không cần phải thế đâu..."

"Đây là đạo đãi khách của cậu à?" Hắn hơi hơi nhíu mày.

"Không phải..." Tôi líu lưỡi nói, "Vậy... cậu chờ tôi ngoài cửa mười phút rồi hẵng vào."

Mười phút cũng chỉ đủ cho tôi đem ra giường nhăn nhúm một cục trải lại cho phẳng phiu, chăn mền gấp lại chỉnh tề, rác rưởi trên đất hốt bỏ vào thùng, lau khô bàn ghế, sắp lại sách vở, bao nhiêu quần áo đồ lót tất vớ đem tất cả nhét đâu đó vào nhà tắm, vài giây cuối cùng vừa kịp úm ba la phù phép cho căn phòng tươi mát thoáng khí trở lại.

"Cậu không phải dùng mười phút để ném bạn gái giấu trong này ra ngoài cửa sổ chứ." Hắn vừa bước vào vừa cười.

Tôi đỏ mặt, thầm nghĩ, hắn mà không thuê osin dọn nhà dùm hẳn còn bẩn với thúi hơn tôi gấp bội.

"Này thuê chung?"

"Ừ, cũng do công ty cấp. Nhưng cậu ta không thường ở đây."

Cái tên ấy dù thanh toán tiền thuê đầy đủ nhưng lại bỏ mặc phòng không, phần lớn thời gian đều hú hí ở chỗ bạn gái. Nhưng cậu ta lâu lâu dẫn bạn gái về phòng cũng đủ làm tôi chết lên chết xuống. Này vốn là một phòng được phân làm hai, vách ngăn mỏng manh, bên kia làm gì bên này nghe rõ mồn một. Đến mức tôi phải nhét headphone vào tai, nghe J-rock cỡ heavy metal mới chống lại được bọn họ. Đáng sợ đáng sợ...Trong phòng khách là đồ của chủ thuê cũ để lại, sô pha cũ, TV cũ, radio cũ vân vân và vân vân. TV muốn xem được trước tiên phải làm nóng cho em nó khởi động độ một tiếng, còn radio muốn nghe em nó phát ra âm thanh cũng phải làm nóng độ nửa tiếng, chúng tôi đều đã kiểm nghiệm qua. Vốn rất muốn tống cái đám đồ phế thải đó ra bãi rác sau nhà, dành chỗ chứa cho đống sách với CD ngày càng nhiều của tôi, chỉ sợ sau này chủ nhà quay về lại sinh chuyện phiền phức, đành phải để tụi nó xếp chồng lên nhau nhìn hết sức lôi thôi.

Lục Phong nhìn thấy không nhịn được cười.

Hắn là cậu ấm cô chiêu làm sao biết được nỗi khổ của dân đen. Giá thuê nhà ở thành phố này cực kì đắt đỏ, chúng tôi đều biết thân biết phận. Tôi chỉ mới ra trường làm việc năm đầu tiên, có thể thuê được chỗ này đã là khá lắm rồi.

"Xem phim đi." Hắn tỏ vẻ rất hào hứng nói.

Mới nãy đi ngang qua tiệm mướn đĩa, gom đại một đống mới cũ lẫn lộn về, để cho hắn không bị chán. Tôi không thể kêu hắn ngồi nghe nhạc hay đọc sách, càng không thể để hắn lên mạng chat chit lung tung.

Trong đống phim ấy, trừ Bản danh sách của Schindler[1] ra, mấy phim còn lại đều chán chả buồn coi. Dẫu đã xem đi xem lại nhiều lần, tôi vẫn sẵn lòng coi nữa. Chỉ lo Lục Phong, trình độ thưởng thức vô cùng có hạn, lại xem phim đen trắng, không chóng thì chầy sẽ ngáy o o. Vậy mà hắn chẳng những không buồn ngủ, lại còn xem đến nhập tâm.

"Vậy mới đúng là phim hay." Tôi chậc chậc hai tiếng, "Bởi vì không quá kích động, càng làm người xem cảm thấy đau đớn, cảnh trong phim càng trở nên tàn nhẫn."

"Đến tận bây giờ tôi vẫn xem thường những nỗi đau bi lụy nước mắt." Lục Phong đá đá mớ đĩa phim sướt mướt còn lại, "Thống khổ thực sự, làm sao có thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy." Hắn khẽ cắn môi, "Sự thật là... không thể nói lên thành lời... giống như..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui