Thật ra, Sở Hư Uyên cũng không có tâm trạng ăn cơm trưa.
Cuộc hộp hồi sáng chậm trễ chút thời gian, vì không làm ảnh hưởng đến hành trình buổi chiều, anh cần thiết phải ở lại văn phòng giải quyết xong mớ văn kiện mới có thời gian rảnh ăn cơm, còn gửi tin nhắn cho thư ký kêu anh ta order một phần cơm lại đây.
Đại đa số tổng giám đốc đều không giống như Sở Hư Uyên. Cho dù nghiện công việc, cũng sẽ có chừng mực, nhưng lại lòi ra một chủ tịch khác người như Sở Hư Uyên. Anh không thèm để ý cơm trưa ăn cái gì, cũng không thích hưởng thụ giống như những người có địa vị ngang hàng với anh, chuyện mà anh thích nhất chính là làm việc.
À quên, hiện tại có thêm một thú vui mới, giải cứu cô bé khỏi gia đình bất công.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Nhu vừa phát tin nhắn, thì đã nhìn thấy tin trả lời, cô nhịn không được nở nụ cười.
【Chủ tịch Sở chắc là chưa ăn cơm rồi phải không? Tôi đã ăn rồi, không sao hết á, ngài có đọc thêm tên mấy món ăn tôi cũng không ngại. 】
Ỷ vào Sở Hư Uyên không có biện pháp làm gì được mình, câu nói này của An Nhu vô cùng đáng đánh đòn.
Trên thực tế, hiện tại trong lòng cô còn tức giận bởi sự bất bình của mẹ An, cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, Sở Hư Uyên còn cố ý nói mấy món ăn ngon tới kích thích cô, sao có thể biết cả hai người ai cũng chưa ăn cơm.
Điều quá phận không phải cái này, trong đầu An Nhu chợt lóe lên, hiểu ra ý nghĩa trong giọng điệu làm ra vẻ vừa rồi của Sở Hư Uyên. Cái gì mà ‘ Cái này là ... Cá hầm cải chua đi ’, anh dùng di động gửi tin nhắn, từ đâu ra tạm dừng cùng tự hỏi?
Cố ý nha! Hừ, tốt nghiệp học viện điện ảnh Trung Ương sao.
An Nhu khó có được thông minh một lần, bậm bậm miệng không nói chuyện, nhưng emoji nói lên suy nghĩ trong đầu cô đã chồng chất càn quét di động của Sở Hư Uyên
【 ( người thành phố, kịch bản sâu.jpg ) (tiểu công chúa làm trời làm đất.jpg )...】
Quả thực là muốn Spam di động của Sở Hư Uyên.
Sở Hư Uyên:...
【 cô có thể nhìn thấy thông tin trên máy tính của tôi? 】
Sở Hư Uyên dừng một chút, trực tiếp chuyển dời sang một đề tài khác.
【 đương nhiên 】
An Nhu cũng không có can đảm tiếp tục cười nhạo Sở Hư Uyên, rất cơ trí đi theo đề tài anh thay đổi
【Chủ tịch Sở, tôi là thiết bị điện tử thông minh của ngài. Dù tôi cũng không muốn nhìn, nhưng trong đầu sẽ tự động cập nhật cùng phân chia từng ổ đĩa, Folder và filies nha. 】
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiết bị điện tử, cho dù là PC hay là dung lượng laptop, di động đều vô cùng lớn. Trong đầu An Nhu cũng phân chia thành từng khu vực riêng cho mỗi tập tin, nó sẽ không ảnh hưởng đến tư duy của cô.
Cô tập trung tinh thần, suy nghĩ là có thể rà quét, update được mọi thông tin của Sở Hư Uyên, bao gồm văn kiện mã hóa cũng không làm khó được cô.
An Nhu tự nhận là đã sớm đem mọi chuyện nói rất rõ ràng, Sở Hư Uyên ngồi ở văn phòng lại ấp ủ gió bão cấp 10.
Chẳng qua nói ‘ thiết bị điện tử thông minh ’ cùng miêu tả chuẩn xác ‘ tôi biết mọi thông tin về anh, về công việc của anh, cho dù mới hay cũ ’ hai cái này không giống nhau.
Sở Hư Uyên biết “Nặc” là thiết bị điện tử thông minh của mình, nhưng hiện tại mới hiểu rõ người này có thể uy hiếp đến địa vị của anh. Như vậy, người này cũng sẽ biết về nghề tay trái của anh, điều này đủ để Sở Hư Uyên càng thêm coi trọng “Nặc”.
“Như vậy sao? Ha, phía trước quá mức xem nhẹ, quá tự phụ rồi ...”
Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, Sở Hư Uyên lẩm bẩm tự nói, đáy mắt là sóng to gió lớn sâu không thấy đáy.
An Nhu không biết bản thân vừa rồi chỉ nói đùa một câu đã khiến cho vị tổng giám đốc này nâng cao cảnh giác gấp mười lần với cô, đợi nửa ngày không thấy Sở Hư Uyên trả lời, An Nhu cũng nhào đầu vào làm bài tập về nhà.
Chương trình học của học sinh cấp ba rất nặng. Trong khoảng thời gian này, An Nhu phải rất chăm chỉ mới miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ. Không có sự tồn tại trong lớp học, giáo viên không để ý tới, không có biện pháp tìm ai khác để hỏi bài.
Rất nhiều vấn đề cô đều dựa vào những kiến thức của kiếp trước mới miễn cưỡng làm được một chút ít. Mấy lần kiểm tra trước, An Nhu làm còn chưa được tốt, cô muốn dựa vào lần kiểm tra này làm ra thành tích.
Vậy mà trên thế giới lại có một nơi giống như học viện DICE, loại trường học quý tộc toàn nhân tài. Tất cả những người bên trong đó đều là những nhân vật nổi tiếng, xuất thân danh gia vọng tộc, gia thế thượng lưu.
Số còn lại đều là người bình thường, giống như An Nhu. Cô muốn học tập thật tốt, thi đậu đại học rồi tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân.
Buổi chiều, An Nhu vẫn duy trì vào tình trạng vào lớp trễ một chút để né người nào đó. Cô vào từ cửa sau phòng học, vừa mới ngồi ổn, ngẩng đầu lên đã bị Hà Văn Thiến hung hăng trừng mắt.
【Chủ tịch Sở, nếu tôi bị cô ta đánh thì làm sao bây giờ? Cô ta còn nhớ mối thù tôi trừng mắt cô ta, huhuhu ( uông một tiếng khóc ra tới.jpg ) 】
An Nhu còn tự nhận bản thân hiểu rõ tâm lý của Hà Văn Thiến. Ở trước mặt bọn họ, cô vẫn luôn vâng vâng dạ dạ cẩn thận thuận theo, chưa bao giờ dám phản kháng, kết quả buổi sáng lại to gan lớn mật trừng mắt Hà Văn Thiến.
Đó là chị đại trong lớp, không tìm cô tính sổ mới là lạ.
【 không sao, hiện tại cô chỉ cần chú ý đến hành động của chị họ cô là được 】
Sở Hư Uyên vẫn luôn trả lời rất nhanh, giọng điệu cũng vẫn bình tĩnh.
【 mấy ngày nay cô cố sức tránh né cô ta một chút, chú ý, cần biểu hiện cảm xúc vừa hận vừa sợ cô ta, trước đó cô làm rất tốt, cứ đặt toàn lực chú ý ở trên người chị họ cô, đừng làm điều gì khác 】
Thông tin vẫn còn quá ít, hơn nữa đối thủ rất ngu, dù là Sở Hư Uyên cũng không thể không hoài nghi người tên “Nặc” này rốt cuộc có hay không có chỉ số thông minh dám đi thiết kế anh.
Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, không tính toán ra tay đối với An Nhu. Quá ngu, khơi không dậy nổi ý muốn ra tay xử lý. Anh lựa chọn quên đi ý nghĩ muốn giết chết đứa ngu ngốc này. Chỉ làm nhục IQ cùng EQ của anh.
An Nhu không có nghĩ tới mấy chuyện đó, cũng không có biện pháp khác, đành thành thật dựa theo cách nói của Sở Hư Uyên mà làm.Vừa nhìn thấy Hà Văn Thiến thì có thể tránh cứ tránh, nhanh chân chạy trốn.
Cũng dựa theo lời nhắc nhở của Sở Hư Uyên, canh đúng thời gian kích thích Hà Văn Thiến một chút, còn chọn ngay thời gian đối phương không thể ra tay đánh trả.
An Nhu thậm chí cảm thấy giá trị cừu hận đều đã kéo đầy. Nếu kế hoạch của Sở Hư Uyên thất bại ... Cô chỉ có một chữ “chết”.
Như vậy qua mấy ngày, An Nhu phát hiện hành trình của An Như Uyển không giống thường ngày.
Cô chị họ này của cô là một học sinh gương mẫu, đúng giờ đến trường đúng giờ về nhà, nhưng hai ngày nay, An Như Uyển về nhà đều rất trễ. Tiết tự học buổi tối từ 7 giờ đến 10 giờ rưỡi, nhưng An Như Uyển lại không đến lớp.
【 nói là vì chuẩn bị ngày kỷ niệm ngày thành lập trường nên phải luyện tập thêm vào buổi tối 】
An Nhu cẩn thận nghe trộm nguyên nhân An Như Uyển bỏ học về nhà trễ, cô cẩn thận quan sát nghe ngóng, vẫn thông báo tình huống này cho Sở Hư Uyên biết.
【 gần đến event kỷ niệm ngày thành lập trường, có phải là nguyên nhân này hay không? 】
Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, thấy câu hỏi rồi tự trả lời của An Nhu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
【 không tồn tại sự trùng hợp như vậy, tối hôm nay cô hãy đi theo sau cô ta xác định lại, đừng làm cho ai đó phát hiện. 】
【 Ok 】
An Nhu tin tưởng 100% vào lời nói của Sở Hư Uyên, cô cũng cảm giác ra An Như Uyển không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
Cha mẹ An Nhu đều không quản cô, cho nên buổi tối không có ở nhà cũng không ai biết.
Còn mười lăm phút là hết tiết học thêm, cô chuồn ra khỏi lớp. Sau đó đứng ôm cây ở một góc xó xỉnh nào đó trong vườn trường ngây người hơn nửa tiếng, chờ đến khi không còn ai mới quay trở về phòng học.
Đèn vẫn còn sáng, An Nhu nhẹ nhàng đi vào lớp học vắng tanh, cảm thấy... Bản thân sắp thăng thiên, hoàn cảnh này thật sự vô cùng đáng sợ.
【Chủ tịch Sở, tôi, tôi, hiện tại cần phải làm gì tiếp đây】
Căng da đầu đi thẳng về phía trước, quả thực An Nhu sắp tè ra quần rồi.
【thật sự là muốn gặp ma ở tại nơi này rồi】
【 đi sang phòng học kế bên, tìm không thấy người thì đi nơi khác, không đúng, trực tiếp đi đến khu các câu lạc bộ 】
Giọng Sở Hư Uyên lại rất bình tĩnh, còn mang theo rất nhỏ ý cười, như vừa phát hiện món đồ chơi mới.
【 đi xem phim 】
Hết chương 11