Hiện tại An Nhu vô cùng hoảng loạn, thân thể run rẩy, hàm răng đánh vào nhau, đầu óc lại rất bình tĩnh.
Sở Hư Uyên nói hôm nay anh phải bay đến nước M, chắc là trên đường đã xảy ra chuyện, cũng không biết sống chết ra sao? Cũng không biết vị trí nằm ở đâu, liệu còn có chuyên gì khác nữa không?
Nếu biết thì dễ làm, không, cô biết.
Nhớ ra bản thân là thiết bị thông minh của Sở Hư Uyên, An Nhu nhắm mắt lại. Hiện tại cảm giác đau rát như bị lửa đốt đã đỡ hơn nhiều, dư lại chính là từng đợt đau rát, nhưng cũng may nằm trong phạm vi chịu đựng của An Nhu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên dùng ý nghĩ xâm nhập vào di động của Sở Hư Uyên, An Nhu dùng tốc độ xem nhanh như gió để tra xét tin tức khổng lồ trong di động của Sở Hư Uyên.
Tài liệu bên trong di động quá mức phức tạp, An Nhu lần đầu tiên làm chuyện này, đương nhiên sẽ không thuận lợi, đầu từng đợt say xe, tinh thần cùng sức lực bị tiêu hao sạch sẽ.
Cô gầm một tiếng trong cổ họng, vùi đầu ở trên đùi, móng tay sắp moi phá lòng bàn tay.
Từ từ, chậm rãi, lập tức có thể tìm được người, lập tức là có thể tìm được. Cô nhất định có thể làm được.
Hiện tại tình trạng Sở Hư Uyên cũng không đến nổi tệ. Ngồi ở trong kho hàng trải đầy tro bụi, gương mặt Sở Hư Uyên vẫn lãnh đạm: “Sở Thiên, anh làm tôi thật thất vọng.”
Tuy rằng ngồi ở trên chiếc ghế cũ nát, đôi tay bị cột ngược ra sau ghế, toàn thân chật vật. Sở Hư Uyên vẫn mang bộ dáng cao cao tại thượng, cũng không thấy có chút hoảng loạn nào.
“Trách tao?”
Người đàn ông được gọi là Sở Thiên từ trên thùng container cao cao nhảy xuống, nhìn Sở Hư Uyên cười: “Anh Sở, muốn trách thì trách cái vị trí mà anh ngồi quá làm người đỏ mắt, ai mà không muốn tới cướp đoạt?”
Tùy ý thảy thảy chiếc điện thoại màu đen trong tay đã bị cháy xém hết một nửa.
“Tôi cũng cảm thấy sẽ có rất nhiều người mơ ước.”
Sở Hư Uyên nhàn nhạt nói: “Chỉ là tôi không nghĩ tới, anh cũng muốn vị trí này, nếu làm bọn Hạ Dương biết, nhất định sẽ rất thất vọng.”
Anh ngồi rất tùy ý, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, một chút cũng không giống bị bắt cóc, tính mạng bị uy hiếp. Chỉ tiếc, người đàn ông kia trong lòng mừng như điên, đắm chìm trong thành công cũng không có nhìn ra tới.
“Vậy thì sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Sở Thiên nhếch lên khóe môi, không bởi vì Sở Hư Uyên nói mà thay đổi sắc mặt: “Lấy mấy thứ kia để đánh đổi vị trí này của mày sao? Tao không ngu, anh Sở à, anh cũng không cần phải nói mấy lời vô nghĩa đó, chờ bên ngoài sóng êm gió lặng, tao sẽ mang mày trở về trao đổi chút đồ vật, ok?”
Nghĩ đến bản thân vì đạt tới mục đích hôm nay đã tốn rất nhiều công phu, trên mặt Sở Thiên hiện ra biểu tình đầy đắc ý.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sở Hư Uyên, mày thông minh một đời cũng không ngờ mạng sống lại dừng ở trên tay tao”
Sở Thiên càng cười càng vui vẻ: “Nhìn thấy xe bị nổ nát bét có phải thực sợ hãi hay không? Nhìn thấy có người tới cứu mày có phải rất vui hay không? Không nghĩ tới là tao làm đi?”
Anh ta nói nói, trên tay vẫn thảy thảy đi động của Sở Hư Uyên, lại nhìn ngắm vài lần: “Chặc chặc, còn là di động chỉ có cấp bậc tổng thống mới có thể có, nhưng có ích lợi gì.”
Sở Thiên ném điện thoại lên xuống: “Còn không phải dừng ở trong tay tao?”
Hừ, sao có thể vô dụng, ít nhất cô có thể cứu Sở Hư Uyên.
An Nhu vừa mới lao lực mở ra camera, bật chức năng quay phim trên di động, đã nghe được một giọng nói nam đầy xa lạ đang diss chức năng của cô.
Trong đầu hiện ra ra cảnh tượng mơ hồ xem không rõ lắm, An Nhu nhìn trong chốc lát mới ý thức được đó là một kho hàng tối tăm, tầm mắt lảo đảo lắc lư, di động hình như là bị người thảy lên thảy xuống.
Người nào rảnh đến như vậy?
An Nhu đè lại cái trán, nhắm mắt lại, hình ảnh bị đong đưa đến hoa đôi mắt. Nhưng từ đoạn nói vừa rồi An Nhu cũng được đến một tin tức tốt, Sở Hư Uyên chỉ là bị bắt cóc, còn chưa có chết.
Thật tốt, tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.
An Nhu vừa choáng váng đầu vì nhìn hình ảnh lắc lư, vừa ở tìm tòi định vị GPS. Chức năng này rất nhiều di động đều có, An Nhu ấn đầu, nháy mắt đã tìm được rồi.
Nhưng hiện tại, cô cũng đã nhận ra di động không quá nhậy, hình như là bị người cố ý hủy hoại. An Nhu nhớ rõ loại di động này chỉ có tổng thống hay những người giữ vị trí cao trong bộ máy chính phủ mới dùng, còn có rất nhiều chức năng bảo đảm an toàn cho người sử dụng.
Hiện tại, phần lớn bộ phận đều bị hủy hoại rồi.
Mở ra định vị GPS, An Nhu vội vàng quét địa chỉ vị trí, chụp lại, trực tiếp mở ra khung wechat của Sở Hư Uyên gửi cho người thường xuyên lui tới với anh.
【 bị bắt cóc, nhanh tới 】
An Nhu ôm đầu, còn nhớ rõ phải bắt chước giọng điệu của Sở Hư Uyên, do dự suy nghĩ trong chốc lát mới cắn răng gửi ra.
An Nhu biết bản thân tồn tại không thể để cho người khác biết, như vậy sẽ mang phiền toái đến cho bản thân cùng Sở Hư Uyên, vẫn là yên lặng làm anh hùng vô danh đi ( vẻ mặt tang thương cầm hút điếu thuốc.img).
An Nhu mới gửi tin nhắn không đến một phút đồng hồ, đã nhận được tin trả lời.
【Hạ tiểu thiếu gia: Đậu móa! Giỡn chơi sao? Anh Sở? Anh chờ, em lập tức tới! Con chó khốn nạn đó, nuôi cho béo tròn còn dám quay đầu cắn anh. Đánh chết mẹ nó 】
Cách dùng từ ngữ ... Thật đúng là rất bình dân.
Đang tự hỏi có cần phải trả lời lại hay không, nhưng không biết đối phương có đáng giá tín nhiệm? An Nhu nhẹ nhàng thở ra, tắt mọi chức năng trong di động của Sở Hư Uyên trong đầu.
Thu hồi lực chú ý về, chỉ để lại chức năng quay video. An Nhu ngẩng đầu lên, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, lúc này mới lo lắng quan sát tình huống xung quanh.
Trên đài cao, vẫn đang tiến hành lễ thành lập trường, Mc đang nói liên miên không dứt giới thiệu chương trình.
“Từ Trình cùng An Như Uyển sẽ mang đến cho chúng ta một hợp tấu piano”
Người dưới khán đài vỗ tay như sấm, danh tiếng của An Như Uyển cùng Từ Trình ở Húc Dương đều rất cao. Hai người bọn họ cùng lên đài biểu diễn đương nhiên
sẽ được mọi người chú ý.
Sắp đến tiết mục của An Như Uyển, An Nhu lắc lắc cánh tay tê dại, ẩn ẩn đau đớn trên người đã không còn rõ ràng như lúc trước.
Trong đầu, video còn đang mở.
An Nhu không có xem, chỉ nghe âm thanh. lúc này, cô lại nghe thấy trên đài cao truyền đến một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ. Đầu của An Nhu vốn đang rất choáng, bị ồn ào đến càng đau.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Hà Văn Thiến đứng ở trên khán đài, trong tay cầm dao gọt hoa quả. Cô ta nhìn hai người trước mặt, trực tiếp cất tiếng cười to, tiếng cười rất tàn nhẫn.
“An Như Uyển, tao cắt nát mặt mày, xem mày còn cách nào quyến rũ đàn ông, hahahahha”
Cô mặc đồng phục, không hoá trang, trông giống như những học sinh ngồi xem dưới khán đài, xen lẫn trong đám người cũng không bị phát hiện.
An Nhu chậm rãi chuyển tầm mắt sang gương mặt của An Như Uyển, thấy cô ta đang giơ hay tay bụm mặt ngồi xổm xuống, trên mặt trước mặt có đầy vết máu, Từ Trình bảo vệ ở trước người cô, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn Hà Văn Thiến.
Cố kỵ dao gọt hoa quả trên tay cô, im lặng không lên tiếng. Hiện trường hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng hút không khí, sau đó toàn trường náo loạn lớn.
An Nhu đỡ cái trán, nghe thấy trong đầu rầm một tiếng khá to, biết có người phá cửa cứu Sở Hư Uyên, mới yên tâm tắt đi chức năng quay phim.
Hiện tại, trước mắt thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
______________________________
Sở Hư Uyên ra lệnh cho thủ hạ cởi trói, đứng lên, không chút để ý đi đến trước mặt Sở Thiên, giờ đã bị người của anh trói gô lại. Hai tay hai chân đều bó chặt, người trói cũng không để ý làm chặt như vậy tay chân anh có thể bị tàn phế hay không.
Sở Hư Uyên khóe miệng nhếch lên một độ cong, tươi cười lãnh đạm: “Sở Thiên, anh thật sự quá làm tôi thất vọng rồi. Tôi cho rằng anh sẽ thông minh một chút.”
Bị ấn trên mặt đất, Sở Thiên cũng không có bị nhét đồ vào miệng, dùng ánh mắt phẫn hận trừng Sở Hư Uyên: “Tất cả đều là kế hoạch của mày có phải không? Mày muốn nhìn tao biến thành thằng hề? Sở Hư Uyên, lá gan của mày cũng đủ lớn, lấy chính mình làm con mồi”
“Không dám nhận.”
Sở Hư Uyên thong thả ung dung nhặt di động trên mặt đất lên, dùng khăn tay cẩn thận lau tro bụi, tức giận đá vào bụng Sở Thiên.
“A”
Sở Thiên kêu rên, còn không có hét lên, đã bị người bên cạnh bưng kín miệng.
Chỉ còn lại mồ hôi lạnh đầy đầu cùng biểu tình đau khổ đầy vặn vẹo, một chân này của Sở Hư Uyên không hề lưu tình. Sở Thiên thậm chí cảm thấy xương sườn đã bị đá gãy nát.
“Dẫn đi, nhìn xem là ai dạy cho nó cái suy nghĩ buồn cười này”
Mắt cũng chưa nâng, lau khô điện thoại, Sở Hư Uyên thử khởi động máy, lại không lên, màn hình vẫn tối đen. Giống như trong sở liệu, Sở Hư Uyên hơi híp mắt, che khuất đáy mắt đầy đen tối.
“Dạ.”
Vệ sĩ mặc vest đen đứng ở bên cạnh lên tiếng trả lời, tính toán kéo Sở Thiên đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một trận ồn ào.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, Sở Hư Uyên còn chưa có mở miệng nói cái gì, toàn bộ vệ sĩ đã đề phòng, móc khẩu súng ra, nhìn chằm chằm cánh cửa kho hàng đã bị phá nát.
“Mẹ kiếp, sao lại thế này?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh kêu la, một người đàn ông tóc đỏ trực tiếp chạy từ bên ngoài vào, phía sau còn có một đám vệ sĩ đi theo.
Anh nôn nóng chạy vào kho hàng, liếc mắt một cái đã thấy được Sở Hư Uyên đứng ở chính giữa. Lập tức nhẹ nhàng thở ra, người đàn ông nhuộm đầu màu đỏ chót nhìn giống như lưu manh, chạy thẳng đến trước mặt Sở Hư Uyên, cười to.
“ Anh Sở, anh không có việc gì thì tốt rồi, làm em sợ muốn chết”
“Hạ Dương?”
Sở Hư Uyên sắc mặt bình tĩnh, vẫy vẫy tay kêu vệ sĩ xung quanh anh tránh ra: “Sao em tìm tới được nơi này?”
“Gì, không phải anh gửi tin kêu em đến sao?”
Hạ Dương trừng lớn đôi mắt, lộ ra biểu tình đầy kinh ngạc, nhìn Sở Hư Uyên, lập tức lấy ra di động, vuốt vuốt, rồi đem tin nhắn kia đến trước mặt Sở Hư Uyên:
“Anh xem, chính anh gửi tin cho em nha, còn nói bị bắt cóc, giờ hỏi sao em tìm đến được đây?”
Lần kỷ niệm thành lập trường này bởi vì Hà Văn Thiến giữa đường xông lên khán đài, làm bị thương người khác, nên không thể không gián đoạn nửa chừng.
An Nhu theo dòng người trở lại phòng học, còn nghe bạn học xung quanh bàn tán chuyện này. Trên cơ bản đều quan tâm An Như Uyển, khiển trách Hà Văn Thiến.
Đầu An Nhu còn khá choáng, như là say xe, nhưng bản thân cô rõ ràng, đây là do tiêu hao tinh thần cùng sức lực quá độ, ủ rủ nằm lên trên bàn, cũng không dám tùy tiện gửi tin nhắn hỏi thăm Sở Hư Uyên, sợ quấy rầy anh.
Hiện tại đầu óc cô vô cùng loạn.
Trong chốc lát lo Sở Hư Uyên có an toàn hay không, trong chốc lát nghĩ đến Hà Văn Thiến cắt An Như Uyển mặt ...
Hôm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra.
Hết chương 20