Sở Hư Uyên còn chưa có trả lời, An Nhu chợt bình tĩnh lại.
Từ từ cốt truyện này phát triển không khoa học lắm nha ... An Nhu liếc mắt nhìn định vị GPS trên di động của chủ tịch Sở, trong lúc cấp bách tự động mở ra, cô nhìn nhìn lại há hốc mồm.
Định vị GPS trên di động của chủ tịch Sở cách nơi này xa đến ngàn cây số, không có khả năng chủ tịch Sở tới cứu nữ chủ mà để quên di động ở nơi nào đó. Không, Sở Hư Uyên không phải người như vậy … Vậy thì ... An Nhu giật mình, ngu người toàn thân.
Cô biết người đứng sau lưng cầm dao chỉa vào cổ cô là ai rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【hiện tại cô đang ở chỗ nào? Tình huống như thế nào? 】
An Nhu còn đang mờ mịt, trong đầu đã truyền ra giọng nói của Sở Hư Uyên, giọng nam vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ, lại khó có thể che dấu sự nóng nảy trong đó.
【 gửi vị trí cho tôi! 】
【 đường Vân Thành khu Nam số 89 ...】
An Nhu bị giọng điệu đầy lạnh lẽo của Sở Hư Uyên dọa cái gì cũng đều quên mất, khờ khạo mà trực tiếp nói ra vị trí hiện tại của bản thân, thậm chí không rảnh suy nghĩ Sở Hư Uyên đã phát hiện ra sự thật bọn họ ở chung một thế giới.
Mà hiện tại ... Cho dù trên cổ mình còn đặt một con dao tim An Nhu cũng đang đập nhanh như trống.
Sở Hư Uyên muốn tới! Muốn tới … A a a ! Anh ta muốn tới!
“Nhanh lên.” Người phía sau thấy An Nhu nửa ngày không có động tĩnh, nhịn không được giọng điệu có chút nôn nóng, dao trên tay cũng uy hiếp nhích lại gần cổ An Nhu.
Tô Hoàng?
Thật sự là nữ chủ Tô Hoàng?!
Dựa vào cái gì Sở Hư Uyên tới là có thể ôm Tô Hoàng đang hôn mê như ôm công chúa, đợi đến lượt cô thì lại bị dí dao vào cổ uy hiếp?
Không đúng, tại sao Tô Hoàng còn chưa có té xỉu, không phải cô ta té xỉu mới bị Sở Hư Uyên ôm vào lòng sao?
Bịch …
Một tiếng động nhỏ vang lên, An Nhu dừng suy nghĩ, phát giác người đứng phía sau cầm con dao dí vào cổ cô không biết khi nào đã mềm mại ngã xuống đất.
An Nhu sờ sờ cổ của mình, rốt cuộc hoàn toàn thở ra một hơi, toàn thân mềm nhũng dựa vào trên vách tường, không biết lúc nào chân mềm không còn chút sức lực.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính cách của nữ chủ Tô Hoàng không khác biệt cho lắm so với Sở Hư Uyên ... Căn bản sẽ không tốt tính ...
Đợi đã, điều quan trọng nhất hiện tại chính là cô phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên ý thức được hiện tại bản thân đã an toàn, có thể trốn chạy … An Nhu dừng một chút, cứng người lại rồi.
【hiện tại tình huống bên cô như thế nào rồi? 】
Sở Hư Uyên vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, giọng điệu bình tĩnh.
【 hỏi người đó muốn cái gì, tận lực chuyển sang tiền tệ, nói cho người đó cô là người của tập đoàn Sở thị, ổn định tinh thần người đó, sau đó giao cho tôi ...】
【ờ, đã không có việc gì nữa rồi. Tôi ... Tôi đã an toàn. 】
An Nhu giật mình, không biết nên nói như thế nào với Sở Hư Uyên.
Nhưng hiện tại cô biết bản thân không thể tiếp tục ngu người ở nơi này. An Nhu rất rõ ràng, nếu thật sự dựa theo cốt truyện, Tô Hoàng sẽ được Sở Hư Uyên mang đến nơi an toàn, nhưng chưa nói đến mấy người theo đuổi bắt phía sau nha.
Gọi điện thoại kêu xe cứu thương?
Tuyệt đối không kịp.
Một lần nữa nhìn thoáng qua nữ chủ đang nằm trên mặt đất, An Nhu có chút do dự, vẫn là dùng hết dũng khí chạy … Để nữ chủ ở lại nơi này có khả năng 50% sẽ bị nhà họ Văn bắt được 50% còn lại sẽ được Sở Hư Uyên cứu.
An Nhu ... Cô không thể không đánh cuộc cái khả năng này sẽ xảy ra.
Còn chưa có giơ chân chạy, thì chân An Nhu đã bị người nằm dưới đất kia tóm chặt.
Toàn thân đều cứng ngắt, An Nhu theo bản năng muốn nhấc chân đá, lại bị ánh mắt của người đang nằm trên mặt đất làm sợ hãi.
“Cứu tôi.”
Người con gái nằm bò trên mặt đất ngẩng đầu cầu xin An Nhu, người đó đại khái cũng bằng tuổi An Nhu, dưới màn đêm chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt rất sáng, bên trong chứa đựng đầy thống khổ cùng bất khuất.
“Cứu ... Tôi. Cầu xin cô, cứu tôi.”
Đây là nữ chủ Tô Hoàng, lưng cõng huyết hải thâm thù, từ trong địa ngục bò ra tới, ý nghĩa sinh tồn chỉ là vì báo thù.
Thật ra, theo nguyên tác cô ta sẽ được nam chủ cứu thoát khỏi lần tử kiếp này, nhưng có lẽ là bởi vì An Nhu, nên hiện tại cô có thể sống sót hay không cũng không biết. An Nhu cũng không quên vừa rồi Tô Hoàng là như thế nào cầm dao uy hiếp cô, cô cũng không biết rốt cuộc Tô Hoàng có thể giết cô hay không?
Nhưng cô biết, nguyên tác viết nhân thiết của Tô Hoàng không chính cũng không tà nhưng lại không phải loại coi mạng người như cỏ rác, cũng nhớ rõ bản thân đã chảy bao nhiêu nước mắt vì con đường báo thù đầy gian khổ của Tô Hoàng.
Nếu nói những việc này đều không quan trọng, nếu nói An Nhu thật sự có thể tàn nhẫn nhìn một người chết ở trước mặt cô …
Tô Hoàng cũng là người Sở Hư Uyên yêu cả đời trong nguyên tác, nguyện ý vì người con gái này mà chết. Tuy rằng hiện tại sự thật không giống như thế.
An Nhu để tay lên ngực tự hỏi, cô có dám đánh cuộc khả năng này hay không?
Đậu má nó khả với chả năng, căn bản không có thời gian để cô do dự, An Nhu khom lưng nâng Tô Hoàng dậy, cảm giác ướt át … Đó là máu tươi.
Toàn thân An Nhu đều đang run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên người Tô Hoàng, bản thân chỉ mặc một bộ đồ mỏng, nửa đỡ nửa ôm Tô Hoàng rời khỏi ngõ nhỏ.
Chắc đời này cô cũng chưa dũng cảm được như vậy.
Từ một quần chúng vô danh vì tò mò mà bị bắt trở thành diễn viên chính, ngay tại giây phút này An Nhu vô cùng tuyệt vọng.
An Nhu thông qua di động của Sở Hư Uyên đã mò được đường ra, cô cố ý tìm những góc tối che khuất, sau khi thoát khỏi nơi đó, cô đi thêm một đoạn tới nơi an toàn lại gọi taxi.
【 an toàn? Vậy hiện tại cô đang ở nơi nào? 】
Sở Hư Uyên vẫn đang gửi tin nhắn cho An Nhu nhưng cô lại trực tiếp làm lơ.
【cô đứng yên tại nơi đó đừng di chuyển. 】
Tuy bước chân An Nhu có hơi chậm, nhưng cô lại vẫn cắn răng đỡ Tô Hoàng đi về phía trước.
Cô nhìn thấy tọa độ của Sở Hư Uyên đã dừng lại trước cổng khu biệt thự cao cấp, hình như anh mang theo rất nhiều người lại đây, cũng là thật sự nghĩ tới cứu cô … Nhưng An Nhu lại không dám nói cho Sở Hư Uyên biết …
Cô không tín nhiệm Sở Hư Uyên.
An Nhu không quên, ban đầu Sở Hư Uyên là muốn giết cô.
Có thể là do ngay từ đầu muốn tàn nhẫn độc ác giết mối họa, đối lập với hiện tại … An Nhu cũng không có dũng khí nói hết cho Sở Hư Uyên. Tuy rằng cô biết, dựa theo chỉ số thông minh của Sở Hư Uyên, anh ta nhận ra cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
【 có nghe hay không? Cô dừng lại, ở tại nơi đó, cô chạy cái gì? 】
Sở Hư Uyên đã xuống xe, đang cầm di động liên lạc với An Nhu, giọng điệu đã vô cùng âm trầm.
An Nhu run lên, dưới chân lại càng đi càng nhanh.
Cô xem Sở Hư Uyên là bạn, còn có chút hảo cảm … Hiện tại, An Nhu cũng không thể không thừa nhận, có thể là do cô tiếp xúc với người khác quá ít, hoặc là do vầng sáng của nam chủ quá lớn … Dù sao cô có hảo cảm với Sở Hư Uyên.
Giống như nghĩ lén lút mạo hiểm tính mạng tới liếc nhìn Sở Hư Uyên một cái, muốn tận mắt nhìn thấy con người thật ngoài đời của anh ta trông như thế nào. Thế cho nên đầu óc nóng lên nhào tới nơi này, tuy rằng cô không muốn tới cho lắm, cũng thiếu chút nữa rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng thật sự tâm đề phòng cũng phải có, ví dụ như cô rất có năng lực lập trình, nhưng An Nhu một chữ cũng không nói cho Sở Hư Uyên biết.
Cô cũng hiểu được phải đề phòng Sở Hư Uyên ... Làm gì cũng phải chừa một con đường lui cho bản thân.
Càng đi càng nhanh, An Nhu lau mồ hôi trên mặt, cô không biết bản thân bắt đầu khóc lúc nào.
Thật là mất mặt, không biết cố gắng, khóc cái méo gì mà khóc!
Nói thật là cô cũng muốn tín nhiệm Sở Hư Uyên, nhưng Sở Hư Uyên không có bất kỳ chỗ nào có thể làm cô hoàn toàn tín nhiệm! Nếu Sở Hư Uyên vẫn muốn lợi dụng cô, lấy chỉ số thông minh của cô là căn bản nhìn không ra!
Một đường chạy nhanh rời khỏi nơi đầy nguy hiểm này, cuối cùng An Nhu đã đi đến trên đường lớn, gọi taxi, liếc nhìn định vị của Sở Hư Uyên, tìm một phòng khám nhỏ, nói địa chỉ cho tài xế taxi. Lúc này cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
【chủ tịch Sở, tôi đã an toàn rời khỏi nơi đó, không cần tìm tôi làm gì nữa. 】
An Nhu dừng một chút, run run rẩy rẩy gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên, cơ thể phát run nhưng suy nghĩ vẫn bình tĩnh.
【 cảm ơn anh nhiều lắm, sau này ... Sau này tôi sẽ càng thêm tận lực bảo vệ an toàn giúp anh. 】
Cùng giây phút đó, những người đứng cạnh Sở Hư Uyên trước cổng khu biệt thự cao cấp khu trực tiếp tiến vào địa ngục băng giá. Người nào đó xanh mặt nhìn nội dung tin nhắn rất ngắn gọn trên màn hình di động, sắc mặt âm trầm xưa nay chưa từng có.
【cô nghĩ nếu bản thân chạy thoát thì tôi sẽ tìm không thấy cô phải hay không? 】
Sở Hư Uyên nhẹ giọng nói, lần này anh từ bỏ gõ văn bản tin nhắn, mà là trực tiếp nói với An Nhu.
【 chỉ cần cô tồn tại trên thế giới này, cô cảm thấy tôi tìm không thấy cô? 】
Lần này miệng lưỡi cơ hồ là không thèm che dấu uy hiếp.
【được rồi được rồi, tôi biết là bản thân chạy không thoát … 】
An Nhu đã bất chấp tất cả, dù sao đã đắc tội với anh, muốn ra sao thì ra.
【 nhưng là vấn đề là … Chủ tịch Sở, anh tìm tôi làm cái gì? 】
Vỗ vỗ gương mặt làm bản thân bình tĩnh lại, An Nhu không nhịn xuống hỏi Sở Hư Uyên.
Hiện tại cô càng thêm hoài nghi Sở Hư Uyên rắp tâm bất lương, tại sao anh ta lại muốn tìm được cô đến như vậy?
Bắt cô làm thí nghiệm?
Cũng không có khả năng là bởi vì tình yêu …
An Nhu giật giật khóe miệng, như là một chậu nước lạnh đổ lên đỉnh đầu, hoàn toàn tỉnh lại.
Mẹ nó chứ, tình yêu quỷ gì!
Sao Sở Hư Uyên có thể coi trọng cô, chỉ bằng bọn họ nói chuyện phiếm qua lại mà nảy sinh ra tình cảm?
Anh em à, chuyện đó không tồn tại.
An Nhu chỉ là thuận miệng hỏi, thật ra cũng không tính toán nghe đến câu trả lời của Sở Hư Uyên, nhưng lần này Sở Hư Uyên lại đứng yên tại chỗ chìm vào suy nghĩ.
Dừng lại hành động kêu người tìm ra vị trí của cô, Sở Hư Uyên đứng ở trước xe, biểu tình khó hiểu.
Vấn đề hiện tại đã thực sáng tỏ, nah muốn gặp cái con nhóc kia, tại sao? Bắt lại tống vào phòng thí nghiệm?
Sở Hư Uyên cau mày, đứng tại chỗ thật lâu, cũng không có trả lời vấn đề của An Nhu.
Mọi chuyện hình như trở nên có chút không thích hợp.
【Chuyện này tạm thời đặt sang một bên. 】
Đầu óc hoàn toàn bình tĩnh lại, Sở Hư Uyên lại khôi phục thành một chủ tịch Sở bình tĩnh lạnh lùng.
【hiện tại cô tính làm cái gì? 】
Liếc mắt thấy người của nhà họ Văn đang tìm kiếm xung quanh, Sở Hư Uyên trực tiếp xoay người ngồi lên xe, ném cục diện rối rắm này để lại cho bí thư giải quyết.
【Đang chuẩn bị đi trở về. 】
An Nhu cũng không ngờ, một giây trước còn tức giận với Sở Hư Uyên, giây tiếp đã nhẹ giọng trò chuyện, tuy trong lòng còn lo sợ bất an nhưng vẫn phải trả lời.
【 đã an toàn, trở về ngủ. 】
Ngủ giống gì mà ngủ, cô nghĩ bản thân phải thức suốt đêm canh nữ chủ.
Haizz, tôi phải tìm chỗ trị thương cho vợ tương lai của anh đây này, hỏi gì mà lắm thế!
Đau khổ chi tiền trả taxi, An Nhu tiếp tục đỡ Tô Hoàng, đi đứng loạng choạng đỡ Tô Hoàng đến phòng khám nhỏ.
【 chủ tịch Sở, tôi cảm thấy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa … 】
Thật vất vả mới tìm được phòng khám, An Nhu nhìn bác sĩ trị thương cho Tô Hoàng, bản thân thì ngồi ở trên chiếc ghế dài cao cấp, rốt cuộc cảm thấy hoàn toàn an tâm, nói chuyện cũng không giữ cửa nữa.
【 tôi nói nha, anh rồi sẽ cảm ơn tôi thôi. 】
Trời xanh ơi, dính vào chút cốt truyện đã mệt muốn đứt hơi, cô thề sau này sẽ không nhúng tay vào cốt truyện nữa, tuyệt đối sẽ không tò mò.
Trời đã khuya, An Nhu xoa xoa thái dương đau muốn chết của mình, cảm thấy bản thân trước chưa từng mệt mỏi đến như vậy.
An Nhu không biết hiện thực hai người đó có yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không, nhưng cô xác định, lúc xem tiểu thuyết, Tô Hoàng chính là mẫu người của Sở Hư Uyên.
Nếu thật sự có khả năng người Sở Hư Uyên yêu là Tô Hoàng, An Nhu không lý nào không giúp anh ta cứu người này, một hai phải nói, thì là tại vì Sở Hư Uyên cũng từng giúp An Nhu rất nhiều lần, cô giúp lại cũng là điều đương nhiên.
Muốn cho tên kia thích người khác ngoài nữ chủ … Khó khăn à nha, với cái bản tính thối hoắc lạnh lùng đó của anh ta là tuyệt đối không có khả năng.
Bảo cô lấy cuộc đời của Sở Hư Uyên ra đánh cuộc? An Nhu không làm được.
Bộ tiểu thuyết《 người tình nhà giàu 》 dài hơn trăm chương, trong đó bảy tám chục chương đều miêu tả mối tình tuyệt đẹp của hai người bọn họ, cứ việc hiện tại không giống nhau, cốt truyện có hơi trật đường rây.
Nhưng nếu không để hai người đó gặp nhau, lấy tính cách đó của Sở Hư Uyên thì đời này đừng mong anh ta sẽ thiệt tình thích ai đó, như vậy cô cũng thật xin lỗi một tác phẩm lớn dài hơn trăm chương này.
【cô cảm thấy tôi sẽ cảm ơn cô sao? Cho dù người cô cứu là ai cũng không có cửa đâu. 】
Sở Hư Uyên rất thông minh, nháy mắt đã hiểu ra ẩn ý của An Nhu, giọng của anh vẫn có chút cứng đờ, nhưng tốt hơn so với phía trước nhiều.
【 phải không, có lẽ đi. 】
An Nhu dựa vào ghế trên, thầm nghĩ:
Bà đây đang cứu vớt hạnh phúc cả đời của nhà ngươi đó.
Sau đó cô cúi đầu xuống, hơi choáng váng.
【chủ tịch Sở … Nếu sau này anh muốn cảm ơn, vậy tôi có thể xin anh một đặc ân khen thưởng được không? 】
Cực cực khổ khổ một hồi cái gì cũng không có được, tuy rằng là cứu người, nhưng trong lòng An Nhu vẫn có chút không cam lòng.
【nếu thật sự có một ngày như vậy, cô muốn khen thưởng cái gì? 】
Sở Hư Uyên mi mắt hơi giơ giơ lên, cũng không cự tuyệt.
Anh không tin những gì An Nhu nói, anh chỉ muốn biết An Nhu muốn cái gì.
【 tôi muốn … Tôi muốn chủ tịch Sở … Anh ...】
An Nhu dừng một chút, thở dốc, đè đè cái trán, vỗ nhẹ nhẹ hai bên má.
【 tôi muốn chủ tịch Sở giới thiệu cho tôi làm quen với nhiều người có địa vị cao trong tập đoàn của anh! Nói không chừng sẽ có ai đó coi trọng tôi thì sao, ha ha ha ha ...】
【 dã tâm rất lớn?! 】
Sở Hư Uyên không có tức giận, anh cong môi cười khẽ ra tiếng, dừng một chút mới nói.
【 có thể, nếu cô làm tôi vừa lòng, khen thưởng chính là điều này. 】
【thật sự sao? 】
【 ừ, cô tới tìm tôi, tôi sẽ đưa tận tay cô giấy thông hành. 】
【ờ, hay là thôi đi, có duyên gặp lại. 】
Dì bách sĩ trung niên của phòng khám nhỏ rất có trách nhiệm, sau khi An Nhu đem Tô Hoàng đến trị thương, do dự một chút vẫn ngồi đó chờ tình huống của cô ta ổn định, nhìn thấy cô ta muốn chuyển tỉnh mới trộm rời đi.
An Nhu cũng không quên chia cho Tô Hoàng một ít tiền, cô quá đau lòng, nhưng mạng người quan trọng, coi như giúp đỡ thì giúp đến cùng đi.
Thật vất vả mới xử lý tốt chuyện của Tô Hoàng, An Nhu yên lặng chuồn ra khỏi phòng khám nhỏ kêu taxi trở về khách sạn, nghĩ lại chuyện xảy ra cả đêm hôm quan cô chỉ cảm thấy đau đầu.
Đi ra ngoài một lần, quần chúng vô danh tò mò biến thành diễn viên chính, cốt truyện phát triển trật đường rây.
Từ đâu ra tự tin cảm thấy chỉ cần đến nhìn cảnh nam chủ cứu nữ chủ là an toàn?
An Nhu ủ rũ vỗ chát chát lên trán.
Nói thật, lúc con dao đặt ở trên cổ, An Nhu thiếu chút nữa đau tim mà chết. Vẫn là quá khinh thường, xem nhẹ cốt truyện không để ở trong lòng.
“Haiz, nhưng à nếu thật sự có thể lý trí phân tích lợi và hại, mình cũng làm không được nha ...”
An Nhu xoa xoa bả vai, nhỏ giọng thở dài: “Coi như làm chuyện tốt đi ... Tốt xấu gì cũng cứu một mạng người.”
Hết chương 33