Sống trong di động của tổng tài quý tộc

An Nhu ngồi xe tự động định vị tới thư viện, học viện DICE có rất nhiều thư viện, An Nhu lựa chọn khu gần nơi ở của mình nhất. Nhưng điều làm An Nhu trợn mắt há hốc mồm chính là … Bên trong đã kín hết chỗ.
Tuy rằng trên bản đồ có ghi chú thư viện nhỏ, nhưng khi bước vào lại không hề nhỏ, toàn người là người.
“Đừng đùa chứ, chăm chỉ như vậy sao ...” An Nhu há hốc mồm, dù là trường đại học kiếp trước cũng chưa từng gặp qua tính huống giống thế này, cũng có nhiều người vào thư viện, nhưng còn chưa có khai giảng mà đã liều mạng học như vậy rồi sao?
Không ai có thể trả lời vấn đề này của An Nhu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Nhu nhìn một dàn học sinh ngồi chật kín chỗ trên ghế dài, sách, vở, laptop để đầy trên bàn dài, giữa những kệ sách cũng có học sinh ngồi trên mặt đất học tập, vì thư viện đã hết chỗ, cảm nhận sâu sắc được thế nào là học sinh xuất sắc.
Một đứa học dở xen lẫn trong một đám học sinh xuất sắc phải làm như thế nào?!
Còn có thể làm sao bây giờ!
Học thôi!             
An Nhu giãy giụa trong chốc lát, vẫn là yên lặng cúi đầu đi vào, cẩn thận tránh né người ngồi dưới đất, gian nam di chuyển trong thư viện đông đúc, mò tới khu dành cho học sinh năm nhất.
Đè đè cái trán đau nhức, An Nhu không thích những nơi đông người, cảm thấy rất ngợp, có chút thiếu ô xy.
Cô đi tới giữa kệ sách, ngẩng cổ lên nhìn bìa sách, có rất nhiều chủng loại khác nhau.
An Nhu nhìn trong chốc lát, mới miễn cưỡng phân biệt ra chương trình học tập, thì ra không chỉ riêng toán học khác người, mà là toàn bộ các môn học đều khác người.
Toán học thuộc cao đẳng, xác suất luận, phục biến hàm số, một loạt chủ đề này kiếp trước An Nhu cũng chưa học qua.
Đúng vậy, làm dân khoa văn, còn là sinh viên đại học chuyên văn, dù là kiếp trước, An Nhu cũng chưa bao giờ động não tính qua một con số nào … Hiện tại kiếp này lại ...
Đáng lẽ phải là toán cấp 2, toán cấp 3, sao tự nhiên vọt thẳng lên toán học cao đẳng là sao?!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Trèo thang lên lấy sách, An Nhu rút ra một quyển toán học cao đẳng, lại bò xuống dưới, cẩn thận cuộn người ngồi trong một góc cạnh kệ sách, yên lặng mở ra nhìn nhìn.
Sau mười phút … An Nhu bình tĩnh khép quyển sách cao siêu đó lại.
【 a a a … Chủ tịch Sở, nơi này là nơi quỷ quái gì vậy? Tại sao lại trực tiếp học toán học cao đẳng?! Tôi không biết giải toán cao đẳng nha. TT ( đau lòng ôm lấy cơ thể mập mạp của mình .gif ) 】
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Nhu thừa nhận, bản thân chỉ có năng lực giải toán cấp ba, vì chịu ảnh hưởng từ thiết bị điện tử nên làm đầu óc rộng mở, có thể gặp qua là không quên được, nhưng điều này cũng không đại biểu cô không cần học tập thêm kiến thức.
Có thể tiếp thu là một chuyện, đại não phân tích là một chuyện, An Nhu có thể hiểu rõ lại là một chuyện khác. Tuy rằng học nhanh hơn người bình thường gấp trăm lần, nhưng nếu muốn đuổi kịp tiến độ, vẫn là yêu cầu thời gian, còn có mấy ngày nữa là lên lớp, sao mà kịp.
【 đừng ồn ào, cô rối chuyện gì? 】
Giọng Sở Hư Uyên có vài phần bất đắc dĩ.
【 làm sao vậy? Ờ, không biết cách giải toán cao đẳng? 】
Bị An Nhu ồn ào một hồi. Sở Hư Uyên bị cô quấy rầy cũng không có dỗi trở về, còn có thể giữ bình tĩnh nói chuyện, giọng điệu cũng không có chút lạnh lẽo nào, đây coi như đã là kỳ tích, mặc dù An Nhu cũng không có nghe ra được.
【 cũng không phải là không biết, nhưng chênh lệch quá lớn …】
An Nhu cầm sách trong tay nhìn trong chốc lát, lại bò thang đi tìm quyển sách khác.
【cái gì cũng đều không biết, đừng nói là vừa vào đã bị đào thải rồi đó nha? Nhục lắm à! 】
【 chỗ nào không hiểu? Đề nào? 】
Sở Hư Uyên không để ý An Nhu bĩu môi lầm bầm làu bàu, dứt khoát hỏi thẳng.
【 đề ... Tôi đang đi tìm đây nè. 】
An Nhu không đuổi kịp suy nghĩ của chủ tịch Sở, còn đang bò bò thang đi tìm đề toán học.
【 a, thật là nhiều, đều là những quyển tôi xem cũng chưa xem qua ... Đây đều là cái quỷ gì? 】
Trừng to mắt nhìn một đám sách trước mặt, nào là hình thức và lễ nghi, cách đi đứng đúng cách, quy tắc trên bàn ăn … An Nhu hoàn toàn ngu người.
Lại lần nữa cầm di động nhìn thời khoá biểu thêm một lần nữa, An Nhu tìm được rồi. Thì ra ngoài chương trình học bắt buộc mỗi tuần, còn có những môn khác ... Trời, còn muốn học môn xã giao, môn tâm lý học? Cách giao tiếp tạo mối quan hệ???
Mấy môn đó không bắt buộc yêu cầu phải học, cũng không yêu cầu học sinh đến lớp điều đặn, nhưng lại cộng điểm dồn vào thành tích. Nếu muốn nhận học bổng đào tạo sâu của học viện DICE, An Nhu không thể không nỗ lực học tập, mở mắt là học, nhắm mắt cũng phải học.
【 tôi thật khờ, thật sự, chỉ đơn giản cho rằng chương trình học ở đây khác đôi chút chương trình học cấp ba ở nơi khác, tôi không nghĩ tới nó còn có nhiều thứ khác thường đến như vậy ...】
An Nhu đặt mông ngồi ở trên sàn gỗ của thư viện, cảm thấy cuộc sống này thật không có hy vọng.
【 đây chẳng phải là bắt tôi phải đi con đường cấp bật giai tầng học sinh xuất sắc của xuất sắc sao? 】
An Nhu cần thiết thừa nhận, cô tới học viện DICE một nửa là bởi vì bất đắc dĩ, một nửa là muốn học thêm kiến thức. Nhưng là cô cũng chỉ cho rằng nơi này không khác gì chương trình đại học Thanh Hoa ... Nhưng nó lại khác một cách không bình thường.
Độc giả quyển《 Người tình quý tộc 》cũng không có ai sẽ cảm thấy hứng thú đối với chương trình dạy học trong học viện DICE. Thông thường chỉ để ý đến tình tiết nữ chủ vả mặt trong trường học, các loại tình tiết ngược luyến tình thâm, ngược chết đi sống lại ...
Không có độc giả nào quan tâm đến cái phông nền tên là học viện DICE, có cụ thể bao nhiêu chương trình học, cũng ít người đọc thắc mắc đến những môn học khác thường …
【...】
Lần này Sở Hư Uyên không nói chuyện, chỉ gõ một chuỗi dấu ba chấm, sau một lúc lâu mới nói.
【 tôi cho rằng cô đã tìm hiểu kỹ học viện DICE rồi mới đồng ý vào học. 】
Mang danh là một ngôi trường siêu cấp trong thế giới này, danh tiếng của học viện DICE là nổi tiếng trên toàn cầu, chương trình học tập đương nhiên khác xa những ngôi trường bình thường khác. Từ chế độ sinh hoạt, đến căn tin … Đều bị vô số trường học cạnh tranh khác bắt chước.
Chỉ có môn học là họ không thể bắt chước được.
【... Tôi không biết. ( tuyệt vọng.jpg ) 】
Bò từ thang bò xuống dưới, An Nhu đã ôm một chồng sách thật dày, chầm chậm cẩn thận tránh né biển người đi đến trước cửa thư viện, xẹt thẻ mượn sách.
【 lúc này có bổ sủng thêm kiến thức cũng không kịp, quá nhiều. 】
Đi tới cửa, nơi đó đã học sinh đứng một hàng dài, xếp hàng chờ đến lượt bản thân đăng ký mượn sách. An Nhu ôm một chồng sách cao cao, vừa đứng xếp hàng chờ, vừa nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên Trong lúc vô tình, tầm mắt xẹt qua bóng dáng người đứng trước mặt.
Hình như có hơi quen mắt.
An Nhu nhìn chằm chằm vào người đó trong chốc lát, nghĩ ra, người này chính là đội trưởng Clb Game ngày đó, người có cái đầu còn tổ quạ hơn harry potter!
【 cô trở về đọc thêm sách, muôn bổ sung thêm kiến thức cũng không phải là chuyện khó khăn. 】
 Sở Hư Uyên còn ở căn dặn thêm.
【 nếu có chỗ nào không hiểu, cô có thể hỏi tôi. 】
An Nhu còn chưa kịp hoảng sợ vì chủ tịch Sở kiếm khi từ thiện lên tiếng muốn dạy cô, thì thấy nam sinh có cái đầu tổ quạ hơn harry potter quay đầu lại nhìn cô. Vì bị ánh mắt cực nóng của An Nhu nhìn chăm chú vào, làm anh ta không chịu nổi, quay đầu lại tính cảnh cáo.
Đôi mắt dưới lớp kính cận đen dày cợm kia chứa đầy nghi hoặc, im lặng nhìn chằm chằm An Nhu trong chốc lát, nam sinh hơi hơi nhíu mày: “Cô là ...”
Giọng này nghe có hơi quen tai, hình như là từng nghe qua ở đâu đó. Đây là suy nghĩ đầu tiên của An Nhu khi nghe nam sinh kia lên tiếng.
“À, cô chính là người tham gia vào CLB Game chung với nữ sinh kia, phải không?” Nam sinh nhìn chằm chằm An Nhu nhìn trong chốc lát, rốt cuộc nghĩ ra.
Giọng như ngọc thạch va chạm vào nhau, An Nhu rất hiếm khi nghe được giọng nam dễ nghe như vậy, nên rất ấn tượng với giọng nói này, vừa nghe là nhớ ra ngay.
Người anh em à, thì ra huynh là Quân Tử Như Ngọc sao!
An Nhu lập tức nghĩ ra, đây là người anh em trong tổ hợp bốn người tối qua, còn chung tay ăn gà giật súng với cô! Vừa rồi An Nhu chỉ cảm thấy quen tai, hiện tại nghe anh ta nói một câu dài như vậy, nên mới nghĩ ra.
Nhìn cô bé còn chưa cao đến 1m60 ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh, cũng không có lời nào để nói, nhíu nhíu mày: “Cô là thành viên mới của CLB? Có chuyện tìm Hạ Tử Quy mà nói, đừng tìm tôi.”
“Ờ, được.” An Nhu sờ sờ cái mũi, yên lặng dời tầm mắt, tiếp tục giả vờ là vách tường sách, rõ ràng đội trưởng CLB Game này không thích cô, An Nhu cũng không muốn làm phiền người khác.
Nhưng lại đặc biệt muốn nói một câu ...
Người anh em à, ngày hôm qua lúc huynh tìm tôi cứu cánh không phải là cái thái độ này nha!
Quân Tử Như Ngọc lễ phép ngoan ngoãn kia đã không còn nữa rồi!
【 Ê? Cô ở đâu vậy? 】
Sở Hư Uyên đợi nửa ngày cũng không thấy An Nhu trả lời, dừng một chút, tiếp tục gõ chữ.
【ở đây ở đây, vừa rồi xếp hàng mượn sách. 】
An Nhu cũng không sợ bại lộ vị trí của bản thân, học viện DICE nhiều khu thư viện như vậy, chủ tịch Sở chẳng lẽ còn rảnh đến nổi tìm từng khu một.
【 ây da, trở về ráng học thôi, cũng thật là quá nhiều mà. 】
Sở Hư Uyên nhướng mày.
Hiện tại anh đang ngồi ở trong phòng hiệu trưởng học viện DICE. Bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói, nên địa điểm làm việc của anh chuyển từ cao ốc Thần Quân, đến học viện DICE.
Thực hiển nhiên, An Nhu không có thói quen lúc nào cũng mở ra định vị GPS xem Sở Hư Uyên đang ở nơi nào, bằng không hiện tại cô có thể nhìn thấy … Sở Hư Uyên dùng một ngón tay nhấn hai cái lên bàn phím, trên màn hình máy tính đã hiện ra ra toàn bộ CAM theo dõi của học viện DICE, lại nhấn hai cái, màn hình xuất hiện CAM toàn bộ thư viện khu Z.
Không bao lâu, Sở Hư Uyên đã tỏa định vị trí hiện tại của An Nhu.
Thật sự là ở thư viện, cô gái nhỏ cố hết sức ôm một chồng sách lớn, còn nhìn người phía trước đến phát ngốc.
Sở Hư Uyên quay ngược lại thời gian trên CAM, thì thấy An Nhu nói nói gì đó với ngườ nam sinh đứng phía trước, sau đó cô gái nhỏ có chút ủ rũ lui về phía sau một bước, tâm trạng không được tốt.
Sở Hư Uyên phóng to gương mặt của nam sinh kia lên, nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày.
Sao hai người bọn họ lại quen biết nhau?!
Chủ tịch Sở không ý thức được, hành vi hiện tại của bản thân rất giống theo dõi bắt ghen, anh nhìn An Nhu không hề hay biết bản thân bị theo dõi, xẹt thẻ xong ôm chồng sách rời khỏi thư viện. Sở Hư Uyên tắt màn hình theo dõi.
Một tuần vèo cái đã trôi qua, An Nhu không muốn nhớ lại tuần lễ địa ngục đó.
Trình độ giáo dục của trường THPT Húc Dương kém quá xa, suốt tuần An Nhu đều vùi người trong phòng, không phải đọc sách chính là làm bài tập, sau đó lại quau trở lại đọc sách. Hoặc là tìm đọc những tài liệu thông tin có liên quan đến học viện DICE, bớt chút thời gian rảnh còn có thể chơi hai ván.
Tô Hoàng tới tìm An Nhu vài lần, nhưng mỗi lần đều bị An Nhu cự tuyệt. Tô Hoàng cũng biết An Nhu đang làm cái gì, cổ vũ An Nhu cố lên, sau đó không còn đến quấy rầy An Nhu nữa, lâu lâu sẽ tới cửa tặng bánh tự làm hay chút trái cây.
An Nhu thật lòng không muốn nhận, nhưng tại đây phương diện này cô quá non nớt, nói không lại Tô Hoàng, cũng chỉ có thể tiếp thu, bản thân lại phải bớt thời gian học tập mua gì đó trả lễ lại.
【 Chủ tịch Sở, đề này tôi không hiểu ...】
Nhanh chóng chuyển hóa đề bài thành văn bản gửi cho Sở Hư Uyên.
Nếu một hai phải nói rõ có thành tựu gì trong suốt một tuần này, thì chắc là thái độ của Sở Hư Uyên đối với cô.
Chủ tịch Sở luôn luôn dùng giọng lạnh lùng đầy ghét bỏ nói chuyện với cô, nay đã đỡ đi phần nào. Tuy rằng vẫn đối còn chút ghét bỏ, chút lạnh lùng, nhưng là ít nhất anh nguyện ý giảng bài cho An Nhu.
Không đúng, phải là Sở Hư Uyên chấp nhận nguyện ý giảng bài cho An Nhu!
Dùng lời lẽ của Sở Hư Uyên nói tới nói.
【 mỗi ngày làm việc thiện tích đức, tấm lòng lương thiện hơn 20 năm này của tôi đã dùng hết ở trên người của cô. 】
Lời này trước kia Sở Hư Uyên cũng từng nói qua, nhưng rõ ràng là hành động lần này mới chân chính là việc thiện.
Nhưng An Nhu cũng không vô dụng đến mức chuyện gì cũng đều tìm anh, chỉ có khi nào bản thân thật sự không biết mới tìm đến Sở Hư Uyên.
【 làm như vậy. 】
Sở Hư Uyên không nhiều lời, làm An Nhu mở cameras xem,  anh vừa giảng vừa viết ra đáp án.
【 hiểu chưa? 】
【 ồ ồ, hiểu hiểu rồi! Tôi nghĩ đã lâu cũng không hiểu! Thì ra là như vậy!】
Đề bài khó giải rốt cuộc cũng giải được, An Nhu đắc ý vênh váo trực tiếp gửi nụ hôn cho Sở Hư Uyê.
【 cảm ơn chủ tịch Sở (づ ̄ 3 ̄)づ】
... Hình như có chút quá đáng.
Dựa theo trái tim pha lê kia của chủ tịch Sở, rất khó nói có nổi cơn hay không …
An Nhu dừng một chút, sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.
【 Chủ tịch Sở, buổi tối ăn gà không? 】
Vì biểu đạt lòng biết ơn của bản thân đối với chủ tịch Sở, An Nhu trừ bỏ quan tâm chăm sóc cuộc sống thường ngày của Sở Hư Uyên (nịnh bợ), cũng càng thêm tích cực mang Sở Hư Uyên chơi ăn gà.
Cái gì mà Mk 14, súng ngắm AWM, đều là chuyện nhỏ, chỉ cần chủ tịch Sở muốn, An Nhu không nói hai lời cho ngay.
Nhưng mà, Sở Hư Uyên cũng không cảm kích.
【 cô còn muốn lập tổ bốn người? 】
Giọng Sở Hư Uyên lạnh nhạt.
【 đừng lo chơi game, học tập đi, sắp khai giảng rồi. 】
Miệng lưỡi sắc bén, giống như phụ huynh lo lắng con cái trước thềm khai giảng không bằng.
Nghĩ gì đâu, cô đâu là gì với chủ tịch Sở.
An Nhu giật giật khóe miệng, không thể hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ của Hư Uyên.
Tự nhiêu chuyển đổi tính tình, làm cô thích ứng không kịp.
Bị cái gì kích thích vậy???
Hết chương 41


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui