Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đối với Tô Mạch phùn tào, Sở Hàn không chỉ có không tức giận, trái lại vui sướng mười phần.
Hắn đắc ý liếm liếm khóe miệng, vô cùng 'nhân tính hóa' mà hướng Tô Mạch làm một cái thủ thế cắt cổ, mới vừa lòng biến mất không còn tăm hơi.
"Cậu em Tô, cậu vừa cùng ai nói chuyện thế? Có phát hiện được gì mới không?"
Thả gương trang điểm xuống, Tô Mạch đi về phía một vị trí nào đó, vừa đi vừa nói: "Không sai, chính là chỗ này."
Vị trí sàn nhà gỗ dưới chân chính là nơi ma nữ biến mất, Tô Mạch hạ thấp người dùng sức kéo một cái, sàn nhà mở ra một hốc nhỏ.
"Ồ? Thậm chí có ám cách!"
Thấy có phát hiện mới, dù là Mark không hợp quần chúng cũng lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng xông tới.
Ám cách rất nhỏ, bên trong chỉ có một hộp trang điểm cũ nát.
"Hộp trang điểm, gương trang điểm, nam sinh này thật biết làm đẹp mà!" Tiêu Nhã một bên phun tào, một bên tiếp nhận hộp trang điểm, ngạc nhiên nói: "Phía trên là chữ tiếng Anh? Không đúng, không phải tiếng Anh..."
"Πανδρα!"
Âm thanh phát ra từ phía sau, tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Lữ Lan Lan.
Chỉ thấy Lữ Lan Lan sắc mặt trắng bệch đang không ngừng lùi lại, mãi đến khi lùi tới góc tường mới giật mình kêu lên: "Không nên, không nên mở nó ra!"
Thấy thế, Tiêu Nhã cũng không dám mạo muội mở ra, đành phải hỏi: "Cô trước tiên đừng hoảng hốt, từ này đến cùng là có ý gì?"
"Pandora."
Thanh âm bình tĩnh không có một tia chập trùng, tầm mắt mọi người chuyển đến trên người Tô Mạch.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu của mọi người, Tô Mạch cười một nụ cười kỳ quái, "Đây là hộp ma Pandora."
"Hộp, hộp ma Pandora?"
Cả người run lên, Tiêu Nhã đột nhiên cảm thấy hộp tranh điểm nóng đến bỏng tay, hận không thể nhanh chóng ném đi.
Không chỉ Tiêu Nhã, phàm là những người biết đến ý nghĩa của 'hôp ma Pandora', giờ khắc này biểu tình cũng không tốt hơn Lữ Lan Lan bao nhiêu, ngoại trừ...
"Chìa khóa nằm trong tay Pandora!"
Khi tất cả mọi người bị 'hộp ma Pandora' làm kinh sợ, Sài Cương đột nhiên nhảy lên, hưng phấn hét lớn: "Quá tốt rồi! Trong này nhất định là chìa khóa qua cửa!"
Trên trán rớt xuống ba vạch hắc tuyến, Mark từng bị Sài Cương đánh cho một trận thật sự nhìn không nổi, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Không có văn hóa thật là đáng sợ."
"Tên chuối tiêu, mày nói cái gì?"
Một tay tóm chặt cổ áo Mark, Sài Cương làm dáng muốn đánh.
"Được rồi, thằng nhóc cứng đầu cậu trước tiên đừng nghịch!"
Không có thời gian quan tâm hai người, Tiêu Nhã theo bản năng nhìn Tô Mạch bình tĩnh nhất trong đám người, "Ký tự phía trên là Pandora? Kia, kia..."
'Hộp ma Pandora' đại biểu cái gì, ngoại trừ Sài Cương, tất cả mọi người đều hiểu.
Chính bởi vì hiểu, mới không dám mạo muội mở ra.
"Ờ, cho hỏi... Khụ khụ, ai có thể giải thích một chút, Pandora là ai?" Tuy 'không có văn hóa', nhưng Sài Cương cũng không ngốc, vẫn có thể hiểu được phản ứng khi nãy của mình không ổn lắm.
Chỉ tiếc, Tiêu Nhã cùng Đới Hưng Chương sắc mặt nghiêm nghị, đanh bận rộn suy nghĩ, không có tâm trạng quan tâm anh ta.
Lão đại Sài Cương tự phong nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, rất muốn tức giận. Nhưng thực sự không tìm được lý do thích hợp, đành phải lôi Mark đang đầy mặt chống cự xách đến góc tường.
"Nếu đó đúng là hộp ma Pandora, thì không thể mở ra!" Đới Hưng Chương gắt gao đè chặt cái hộp, hoang mang nói.
Mọi người đều biết, bên trong hộp ma Pandora chứa đựng lửa giận của Chủ thần Zeus, chỉ cần mở ra, tai nạn sẽ giáng xuống nhân gian. Trên hộp trang điểm viết 'Pandora', dùng không rõ thực hư nhưng đây là thế giới thần quái, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà, rất nhiều người không biết là, bên trong hộp ma ngoại trừ tai nạn ra, còn có những vật khác, ví dụ như: Hi vọng của nữ thần trí tuệ Athena.
"Athenna từng đem hi vọng phong ấn tại tầng cuối cùng trong hộp, nhưng người từng mở nó không phát hiện ra." Tô Mạch vẫn cứ bình tĩnh, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ thèm đòn.
Tiêu Nhã lườm y một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng biết là có cố sự này, nhưng... Thật sự muốn mở ra sao?"
"Còn có lựa chọn khác?" Tô Mạch hỏi ngược lại.
Cuối cùng, tất cả mọi người vẫn quyết định mở hộp;
Lúc này, Sài Cương vừa bị Mark 'nhồi kiến thức phổ cập khoa học như nhồi vịt' cũng quay về, sắc mặt phải nói là có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi. Tuy nói là như thế, nhưng anh ta cũng không phản đối mở hộp ra.
Đới Hưng Chương không thể làm gì khác hơn ngoài buông tay, sau đó né ra xa xa.
Sau khi tất cả mọi người trốn ra xa, Mark chơi đoán số thua đành mang vẻ mặt thấp thỏm mở hộp ra...
Tai nạn không có giáng xuống, cũng không có điều gì xảy ra;
Trong hộp trang điểm không lớn lắm chỉ đựng hai thứ: Một cái quyển nhật ký màu hồng phấn cùng với một tấm hình.
Trong quyển nhật ký màu hồng phấn có tám con số mật mã, sau khi Tiêu Nhã thử 19740516 cùng 19740517 thất bại, đành phải tạm thời từ bỏ, đem lực chú ý tập trung vào tấm hình.
"Một cặp vợ chồng, một con trai một con gái, thực sự là một gia đình hạnh phúc" Đơi Hưng Chương thở dài nói.
Đúng, bức ảnh là một tấm ảnh gia đình;
Trong bức ảnh, người cha đeo kính đen ôm vợ ngồi ở trên ghế dài; con gái cầm búp bê, núp trong ngực cha; con trai nhỏ thì cầm xẻng nhựa đào đất ở bên cạnh, trong miệng ngậm một cây kẹo que.
Nhìn quanh một lượt cũng không nhìn ra cái gì kỳ quái, khi Tiêu Nhã đang muốn cất quyển nhật ký và tấm ảnh đi, Tô Mạch đột nhiên nói: "Ma nữ."
"Ma nữ? Ma nữ cái gì?"
Sài Cương chỉ chỉ đầu mình, "Người anh em, không phải là sợ đến cháng váng chứ?"
Tô Mạch không phản ứng hắn, trái lại đem tầm mắt chuyển đến Lữ Lan Lan đanh đứng trong góc phòng, "Đem bức ảnh cho cô ấy xem thử."
Cũng không biết là đã nhận mệnh hay gì, Lữ Lan Lan cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tiêu Nhã đem bức ảnh đưa cho cô, cô không xác định nói: "Vâng, là cô bé này sao? Tôi lúc đó quá sợ hãi, không dám nhìn kỹ. Nhưng tôi nhớ ma nữ mặc váy màu đỏ, hơn nữa còn lớn hơn vài tuổi..."
"Một tấm hình mà thôi, có thể đại biểu cái gì?"
Đới Hưng Chương thúc giục: "Mau mau đi thôi! Cho tới bây giờ, chúng ta còn không biết nhiệm vụ là cái gì!"
Ra hiệu Tiêu Nhã cất kỹ quyển nhật ký cùng bức ảnh, mọi người không trì hoãn nữa, lập tức mở cửa phòng rời khỏi tầng hai.
Bước xuống cầu thang vang vọng tiếng cộp cộp, mọi người đi tới đại sảnh lầu một.
"Cuối cùng cũng chịu xuống?"
Âm thanh xa lạ từ trong góc phòng khách truyền đến, theo hướng âm thanh nhìn qua, ngồi trong bóng tối là một phụ nhân•.
• Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Rất nhanh, mọi người liền ý thức được bọn họ nghĩ xấu, bởi vì phụ nhân đang di chuyển xe lặn chậm rãi từ chỗ tối lăn ra.
Tiêu Nhã ánh mắt chuyển qua, trước tiên đặt câu hỏi: "Ngài là..."
"Các vị cảnh sát, các vị ở trong phòng con trai tôi lâu như vậy, có tra được cái gì không?" Trong âm thanh người phụ nữ lộ ra vẻ mỏi mệt, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.
"Ồ?"
Ngạc nhiên nghi ngờ một tiếng, Sài Cương nhanh chóng che miệng.
Phụ nhân đi xe lăn không phải là ai khác, chính là vị phu nhân mỹ lệ thành thục trong trong bức ảnh —— chỉ có điều, hiện tại nhìn gầy đi rất nhiều.
Từ trong xưng hô của phụ nhân, mọi người đã biết bọn họ đóng vai trò gì tại thời điểm này.
Chỉ là, mặc dù biết thân phận, nhưng cụ thể cần điều tra cái gì, vẫn chưa đoán được.
Nhanh chóng quét qua bố cục căn nhà, Tô Mạch đặt câu hỏi trước một bước: "Quả thật có phát hiện, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?"
Người phụ nữ bất mãn nói: "Điện thoại tống tiền đều đã gọi tới rồi, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác hay sao?"
【 Phát động nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu vớt Đàm Nhạc. 】
【 Tô tiên sinh tôn kính, ngài là cảnh sát hình sự thuộc bộ công an X thành phố M. Rạng sáng ngày hôm nay, bộ công an X nhận được cuộc gọi báo án của Đàm Thiến, báo tin cậu bé Đàm Nhạc 10 bị bắt cóc, kẻ bắt cóc yêu cầu người nhà trả một trăm nghìn NDT; trong quá trình ngài cùng đồng nghiệp phát hiện có ẩn tình khác, thỉnh điều tra rõ sự thật, đồng thời, cứu vớt Đàm Nhạc. 】
Cứu vớt?
Cái từ này dùng đến thật là khéo, Tô Mạch suy tư.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều nhận được nhắc nhở nhiệm vụ;
Tiêu Nhã tiên phát chế nhân•, "Ngài đừng gấp, chúng tôi nhất định sẽ giải cứu Đàm Nhạc một cách an toàn! Đàm Thiến nữ sĩ, ngài có biết người bắt cóc Đàm Nhạc là ai không? Cùng với phương thức liên lạc và địa điểm giao dịch ở đâu?"
Đàm Thiến lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đưa bản đồ đang cầm trên tay cho Tiêu Nhã, tiện đà không nhịn được nói: "Tôi không biết kẻ bắt cóc Nhạc Nhạc là ai, địa điểm cùng phương thức liên lạc đều được đanh dấu trên bản đồ. Tôi chỉ là một người tàn phế, lấy đâu ra một trăm nghìn? Tôi rất mệt mỏi, còn lại giao cho các vị..."
Nói xong, Đàm Thiến lăn xe lăn đi về phía phòng ngủ.
Thấy thế, Lữ Lan Lan nhỏ giọng lầm bầm: "Thật là lạnh lùng? Nếu là tôi bị bắt cóc, ba tôi..."
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới, nhấc tấm thảm đen đang che trên đùi Đàm Thiến lên.
"A... A!"
Lữ Lan Lan mới vừa gào lên, đã bị Tiêu Nhã bên cạnh nhanh tay bịt miệng.
Tuy nói như thế, nhưng sắc mặt Tiêu Nhã cũng rất khó nhìn.
Sau khi Đới Hưng Chương nháy mắt ra hiệu với mọi người, sáu người thậm chí còn không kịp mở bản đồ, liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa...
Mãi đến khi thuận lợi rời khỏi tòa nhà chạy đến phố lớn, mọi người mới dám thở phào một cái.
"Tôi không nhìn lầm đúng không? Hai chân của bà ta..."
Mark nói đến đây thì không thốt nên lời, Sài Cương nói thay cậu ta: "Là xương trắng!"
Không sai, trong nháy mắt gió nhẹ thổi tới, tất cả mọi người đều thấy rõ. Người phụ nữ kia cũng không phải là tàn tật, hai chân của bà ta là xương trắng âm u!
Nơi này là 'Mộng Cảnh Thiên Đường', không ai để ý đến chút phi khoa học ấy, cũng không ai cho rằng người phụ nữ kia đang trêu đùa bọn họ.
"Không đúng, quá vô lý rồi!"
Tiêu Nhã sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Chẳng lẽ thực sự là kịch bản thần quái? Vậy nhiệm vụ của chúng ta chẳng phải là..."
"Mọi người không nên hốt hoảng, lên xe trước đi!" Đới Hưng Chương tuổi tác đã cao, cũng lão luyện thành thục hơn, nhanh chóng nói.
Đới Hưng Chương nói xong, mọi người mới phát hiện ở góc tường cách đó không xa đang đỗ một chiếc xe Van Kenbo•.
• Nguyên văn là Kim Bôi xe van, tui nghĩ nó là cái này
"Tôi lái xe!"
Sài Cương không nói lời nào, cười toe toét ngồi vào ghế lái.
Cửa ở phía sau của xe Van Kenbo là cửa kéo, Tô Mạch tâm tư khẽ nhúc nhích, giành trước một bước ngồi trên ghế phó lái.
Ghế phó lái bị chiếm, Đới Hưng Chương đáy mắt chợt lóe một tia không cam lòng, sau đó mặt tươi cười ra hiệu hai nữ giới ngồi vào tận cùng bên trong, gã cùng với Mark ngồi ờ hàng ghế giữa, nơi có hai cánh cửa kéo bên cạnh.
Sau khi lên xe, Sài Cương hỏi Tiêu Nhã bản đồ, Lữ Lan Lan lại thấp thỏm nói: "Hiện tại thật sự phải đi sao? Có thể, có thể chờ đến hừng đông được không?
Đề nghị này được Mark hai tay tán thành, ngay cả Tiêu Nhã đưa bản đồ cho Sài Cương cũng hơi chần chờ.
"Em gái, em quá non rồi!"
Không biết móc ở đâu ra một điếu thuốc thơm, Sài Cương một bên nhen lửa một bên tao bao• nói: "Trong nhiệm vụ kịch bản, mỗi một giây đều rất quý giá! Nếu hệ thống lựa chọn buổi tối, ắt có đạo lý của nó. Nếu chúng ta kéo dài tới ngày thứ hai, không thể đảm bảo sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn!"
• Từ tao bao thì nên dùng từ nào để thay thế?
Tô Mạch nhíu mày: Cái tên lông vàng lưu manh này cũng không ngu ngốc như anh ta biểu hiện.
Nhưng mà cũng đúng thôi, người có thể sống sót vượt qua hai cái kịch bản, sao có thể là người ngu xuẩn?
Trên bản đồ người phụ nữ xe lăn đưa quả thật có phương thức liên hệ với 'thủ phạm bắt cóc', không biết vì sao thời đại này không có điện thoại di động, một đám hàng nhái bọn họ cũng không dám về cục cảnh sát, đành phải mạo hiểm trực tiếp đi tới đích.
Trên bản đồ, vòng tròn màu đỏ mới được đánh dấu, vừa xem là thấy ngay, thủ phạm bắt cóc chỉ định địa điểm giao dịch tại vùng ngoại ô hoang dã.
"Việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường!"
Sài Cương trí nhớ cũng khá, chỉ nhìn hai lần liền đem bản đồ ném cho Tô Mạch, khởi động xe van hướng ngoại ô thẳng tiến...
Sài Cương lái xe, những người còn lại cũng không rảnh rỗi.
Tiêu Nhã cùng Lữ Lan Lan thử phá giải mật mã trong quyển nhật ký, ba người Tô Mạch thì căn cứ vào tài nguyên có hạn sẵn có, suy đoán mục đích thực sự của nhiệm vụ lần này.
"Nếu thật sự là sự kiện linh dị, nhiệm vụ chỉ sợ không đơn giản là cứu vớt con tin như vậy." Đới Hưng Chương lão luyện thành thục, dẫn đầu nói, "Không có phát hiện, trong nhà chỉ có một người phụ nữ là Đàm Thiến, chồng cùng con gái của bà ta không ở!"
Đàm Thiến là người vợ trong tấm ảnh gia đình, mà xảy ra chuyện lớn như vậy, người nam đeo kính râm cùng với cô con gái trong lồng ngực hắn không thấy đâu, rõ ràng là không bình thường.
"Hơn nữa, con trai bà ta họ Đàm." Tô Mạch nói.
Mark lập tức đưa ra nghi vấn, "Tuy tôi vừa về nước Z không lâu, nhưng tôi cũng biết nước Z ở phương diện dòng họ cũng rất văn minh, con cái theo họ mẹ cũng khá là bình thường mà? Chậc, ở điểm này thì nước M chúng tôi đúng là không sánh được."
Nước Z tuy có 'Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó', dù là thời kỳ phong kiến, phụ nữ gả tới nhà chồng cũng không cần thay tên đổi họ. Nhất là bây giờ, chỉ cần vợ chồng thương lượng là xong, con cái theo họ cha hay theo họ mẹ cũng không phải là vấn đề gì lớn. Điểm ấy xác thực là hơn đa số cường quốc, đặc biệt là nước M mỗi ngay hô to khẩu hiệu 'tự do dân chủ'.
"Đừng quên, hiện nay là thập kỷ 70."
Đới Hưng Chương lớn tuổi giải thích: "Nước Z thập niên 70 vẫn rất bảo thủ, huống chi Đàm Nhạc còn là con trai."
Tô Mạch gật gật đầu, y cũng nghĩ như vậy, mà y cũng không cho rằng người đàn ông đeo kính râm là ở rể.
Nếu như vậy, chỉ còn một nguyên do cuối cùng.
"Tái hôn hoặc ly dị."
Sài Cương đang phụ trách lái xe đột nhiên chen lời: " Giống nhà tôi..."
Tô Mạch liếc nhìn Sài Cương, tiếp tục nói: "Ly dị ở thời đại này tính khả thi không quá lớn, tám chín phần mười là chồng chết rồi tái hôn, hơn nữa... Có ba điểm đáng ngờ."
Đới Hưng Chương hỏi: "Ba điểm gì?"
Tô Mạch cũng không phí lời, trực tiếp nói: "Thứ nhất, bố cục ngôi nhà có vấn đề, ở cả lầu một và lầu hai đều không phòng của cô con gái; thứ hai, con trai ruột bị bắt cóc, Đàm Thiến bà ta... Quá lạnh lùng; thứ ba, tuyến thời gian không đúng lắm!"
"Đúng đúng, tôi cũng phát hiện!"
Từ khi nhiệm vụ bắt đầu, cảm xúc Lữ Lan Lan vẫn luôn bất an, cô đột nhiên chen lời: "Nếu là tôi bị bắt cóc, ba tôi nhất định sẽ lo lắng, táng gia bại sản cũng phải cứu tôi! Người phụ nữa kia rõ ràng lad có tiền, nhưng ngay cả một trăm ngàn miếng cũng không nỡ bỏ!"
Quan trọng hơn là, tuy Đàm Thiến cố gắng tỏ ra lo lắng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng trống rỗng, ánh mắt sẽ không lừa người.
Về điều thứ ba, Tô Mạch vừa định giải thích, khóe mắt lại liếc thấy một vệt hồng...
"Đệt!"
"Cẩn thận!"
"Không được!!"
Tiếng rít gào cùng chửi bới phân biệt xuất ra từ hai nữ sinh ngồi phía sau cùng Sài Cương. Chỉ một thoáng, trái tim tất cả mọi người đều vọt lên cổ họng, cực kỳ sợ hãi nhìn cô gái váy đỏ đột nhiên xuất hiện phía trước...
Xe Kenbo đang đi trên con đường nhựa không một bóng người, tốc độ lái xe đã vượt qua 90 km/h. Dù sao nửa đêm canh ba, ai có thể nghĩ tới con đường vùng ngoại ô vắng người, đột nhiên xuất hiên một người sống sờ sờ?
Vào giờ phút này, chỉ thấy xe kenbo đang chạy tốc độ cao, đâm mạnh vào cô gái đứng giữa đường, đèn pha sáng chói chiếu rõ nét mặt hoảng sợ của cô gái...
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Sài Cương ngồi chỗ tài xế hai mắt trợn to, anh ta theo bản năng dẫm phanh xe, cũng chuyển vô-lăng!
Nhưng mà, vô-lăng còn chưa kịp động đậy, một cái tay mạnh mẽ duỗi ra từ ghế phó lái, gắt gao kiềm chặt cánh tay phải của Sài Cương!
Cùng lúc đó, chân phanh đang định dẫm phanh xe cũng bị mạnh mẽ đá văng!
Không chỉ như vậy, bàn chân vừa đá văng chân Sài Cương còn chưa rút lại, trái lại đạp mạnh vào chân ga! Tốc độ xe đang giật tăng vọt trong nháy mắt, xe van kenbo thẳng tắp đâm về phía cô gái váy đỏ!
Dưới ánh đèn pha, cô gái váy đỏ không thể tin tưởng trừng to hai mắt, trong miệng phát ra tiếng rít gào sợ hãi đến cực điểm!
"A!!"
"Ầm!"
Tiếng kêu thảm thiết im bặt, cô gái như diều đứt dây bay lên cao cao.
Cạch... Coong...
Xe van xóc nảy một trận, vượt qua thi thể cô gái, nghênh ngang rời đi...