Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Đi sâu vào chung cư, trong hành lang cả tòa nhà không hề có ngọn đèn chiếu sáng nào,đã vậy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Hàn Diệp Tu phải nhịn xuống chán ghét mà cầm lấy điện thoại nhờ ánh sáng màn hình soi chiếu đường đi. Đi tới căn phòng ở tầng 3, hắn cúi đầu nhìn xuống mảnh giấy xác nhận xem có đúng là địa chỉ này không, sau đó khi thấy đúng mới gõ cửa gọi người.

“Vân Hề, là tôi.”

Trả lời Hàn Diệp Tu ngoại trừ yên lặng vẫn chỉ có yên lặng, hắn kiên nhẫn gõ cửa thêm vài cái nữa, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi đáp. Hắn nhíu mày móc từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa cắm vào ổ khóa phòng, chỉ vặn chuyển hai lần rất nhỏ, cửa phòng liền mở ra.

“Đứa ngốc này.” Hàn Diệp Tu bật cười lắc đầu.

Cửa vừa mở mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào mũi Hàn Diệp Tu, hắn sững người một chút rồi nhanh chóng bước chân vào nơi có thể coi là phòng khách. Cả gian phòng chỉ có một ngọn đèn leo lắt yếu ớt chiếu sáng, sàn nhà gạch trắng còn lưu lại vài vết máu. Hàn Diệp Tu chăm chú nhìn vết máu sau đó lần theo nó bước đến nhà vệ sinh.

Giày da bóng loáng dẫm lên sàn nhà tạo âm thanh sàn sạt, càng tiến đến gần nhà vệ sinh, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm. Bất an trong lòng Hàn Diệp Tu càng trở nên mãnh liệt, hắn không khỏi qua loa vài bước chạy nhanh vào trong.

Máu trên sàn nhà vệ sinh ố vàng càng thêm dày đặc, mùi máu tanh trong không khí thật khiến người ta buồn nôn. Théo vết máu nhìn về phía trước, Vân Hề mặc áo sơ mi màu trắng đang nằm úp sấp trên thành bồn cầu….không tiếng động, một thân sơ mi trắng tinh nhiễm đầy hoa máu loang lổ, nhìn đến chói mắt.

Hàn Diệp Tu trừng to mắt không thể tin nổi nhìn cảnh phía trước, máu dường như không còn lưu thông, một thân lạnh lẽo, trái tim như bị thứ gì đó nhéo lấy đau đớn không thể chịu nổi.

Hàn Diệp Tu bước chân đi lên giọng run run hỏi: “Vân Hề, cậu lại chời trò gì đây?”

Trả lời hắn chỉ có căn phòng im lặng, vốn tưởng người nào đó sẽ nhảy dựng lên cười nói với hắn “Sợ không” nhưng Vân Hề vẫn lẳng lặng nằm úp sấp xuống sàn.

“Vân Hề?”

Người trên mặt đất vẫn như cũ…không hề đáp lại.

“Vân Hề, đừng đùa tôi nữa, nhanh đứng lên!”

Hàn Diệp Tu chậm rãi ngồi xổm xuống vươn tay đẩy nhẹ lên Vân Hề đang nằm sấp trên mặt đất, ngay cả hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày mình run đến lợi hại như vậy.

“ Vân Hề, không phải cậu muốn gặp tôi hay sao? Cậu không muốn nghe giọng nói của tôi nữa sao? Mau đứng lên cho tôi, tôi cậu nhìn, nhìn đến chán thì thôi!”

Lạnh lẽo từ thân thể Vân Hề truyền thẳng đến đến ngón tay vào đến lòng hắn, Hàn Diệp Tu ngồi hổm xuống ôm chầm lấy cậu, nhìn khuôn mặt xanh xao đầy máu tươi, ngón tay thon dài tùy ý buông thõng.

Hàn Diệp Tu nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cậu: “Vân Hề, lần này em diễn cũng quá chân thực rồi? Đừng đùa nghịch nữa, ngoan nào, mau đứng dậy, anh sẽ không vô cớ đuổi em đi nữa, không bao giờ làm như thế nữa. Em mở mắt đi, chúng ta cùng về nhà?”

Thế nhưng người trong lòng hai mắt vẫn nhắm nghiền, ngực cũng không chút phập phồng, tay Hàn Diệp Tu run run vươn đến mũi Vân Hề sau đó lại đặt lên ***g ngực cậu, không có hô hấp, không có nhịp tim, không có độ ấm, hết thảy mọi thứ đều chứng minh tình huống hiện tại của cậu

Vân Hề – người vẫn luôn ngại ngùng nói với hắn “em yêu anh”, vẫn luôn cười nói với hắn “không sao”, người luôn lẳng lặng nhìn về phía hắn, người luôn cầu xin hắn đừng đuổi mình đi lúc này lại không hề đáp lại hắn dù chỉ một tiếng mỏng manh nhất. Hắn sẽ không còn nghe người này nói “em yêu anh” nữa, cũng không thể nghe hai từ “không sao”, cũng không thể nhìn thấy người luôn nhìn mình với ánh mắt trìu mến, cũng không thể nghe người này cầu xin hắn đừng đuổi mình đi, cũng không thể thấy cậu cười, Vân Hề….

Hàn Diệp Tu ôm thật chặt lấy người trong lòng mà khóc rống lên…

Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được kì thật mình vẫn luôn yêu người này, khi hắn bị mê thích thế gian dối lừa, trái tim hắn nhất thời bị che khuất mất.

Lung tung lau lấy nước mắt trên mặt, Hàn Diệp Tu giống như phát điên ôm lấy người trong lòng chạy thẳng ra ngoài!

Vân hề, em không được chết! Anh không cho phép em được chết!

Đặt cậu ở ghế phụ lái, Hàn Diệp Tu hôn nhẹ lên môi cậu một cái sau đó mới khởi động xe chạy đi.

Vân Hề, em không được chết, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương em, nhất định không bao giờ đuổi em đi, được không?

Một tiếng “Binh!!” thật lớn vang lên, tài xế xe tải ngơ ngác đâm thẳng vào xe có rèm che ngược chiều với mình, máu tươi tràn xuống mắt hắn, trước mắt chỉ có khoảng không tối sầm mờ mịt.

*************

Đau quá….

Đây là cảm nhận đầu tiên của Vân Hề khi tỉnh lại, cậu chậm rãi mở mắt ra, toàn thân cao thấp đều kêu gào đau đớn, mà ngay cả cuống họng cũng rất đau rát, nhất là bộ vị phía sau, dường như đã bị xé rách mất rồi.

Xé rách….Vân Hề bống nhiên trừng to hai mắt, nếu như cậu không nhớ lầm, không phải cậu đã chết vì ung thư sao, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nôn ra nhiều máu như vậy, làm sao có thể tiếp tục sống được?

Thế nhưng đau đớn trên người lại cho cậu biết rõ ràng mình còn sống, dường như bên tai còn vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ. Vân Hề cững nhắc quay đầu lại, nhắm mắt lại lần nữa vẫn hiện lên khuôn mặt ấy, là Hàn Diệp Tu, người cậu yêu sáu năm đang nằm ngủ ngay bên cạnh.

Vân Hề không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, đau đớn nói cho cậu biết đây không phải là ảo giác, càng không phải là nằm mơ, thế nhưng không phải là ảo giác, thì đây là chuyện gì?

Thu hồi ánh nhìn, Vân Hề lần nữa đánh giá căn phòng vô vùng quen thuộc này, tường nhà là màu vàng nhàn nhạt, rèm cửa mỏng manh, đèn chùm thủy tinh hoa lệ, tv LCD 40 inch, đồng hồ treo tường màu hồng. Tất cả mọi thứ đều cho thấy đây là căn phòng trước kia của cậu cùng Hàn Diệp Tu.

Nhìn vào đồng hồ treo tường lúc này có thể thấy cả kim giờ và phút đều chỉ đến số sáu, Vân Hề nghiêng đầu… không ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường. Cậu nhanh tay lấy chiếc điện thoại xuống, cánh tay bủn rủn vô lực thiếu chút nữa khiến cậu ngã xuống sàn. Đưa điện thoại lên trước mặt, Vân Hề không thể không trừng mắt lần thứ hai, đây là chiếc điện thoại cậu dùng bốn năm trước, chỉ được nửa năm đã bị Hàn Diệp Tu thay mới, hắn nói là cái này đã cũ rồi, nhiều chức năng cũng không có.

Nén xuống kinh hoảng trong lòng, Vân Hề thành thạo bấm chuỗi mật khẩu vào máy, ngày giờ trên màn hình càng khiến cậu thêm hoảng sợ, cậu sững người nhìn vào đó.

Là bốn năm trước, ngày tháng trên điện thoại cùng độ ấm bên người khiến cậu nhớ lại mọi chuyện phát sinh vào bốn năm trước.

Ngày hôm đó của bốn năm trước, sau khi đi xã giao về lần đầu tiên Hàn Diệp Tu không theo nguyện ý mà cưỡng bức cậu, cũng chính là lần đầu tiên. Khi đó bọn họ đã yêu nhau được hai năm, cũng không phải cậu không muốn cùng hắn làm, nhưng khi đó bản thân đang sốt cao, toàn thân bủn rủn vô lực, chỉ thầm nghĩ được ngủ một giấc thật ngon.

Khi nghe được tiếng mở cửa, cậu cố nén thân thể không khỏe bững cho Hàn Diệp Tu một cốc nước, còn hắn vì uống nhiều rượu mà ngồi dựa trên sô pha hưởng thụ cậu hầu hạ.

“Diệp Tu, sao anh lại uống nhiều như vậy?”

“Em đừng hỏi nữa” Han Diệp Tu kéo lấy Vân Hề đang bủn rủn tay chân vào lòng, “Cởi quần áo”

Vân Hề nỗ lực chống hai tay lên ngực Hàn Diệp Tu mà đứng dậy: “Diệp Tu, đừng nghịch nữa, em đỡ anh đi nghỉ nhé.”

“Không đi, cởi quần áo, nhanh lên một chút!” Hàn Diệp Tu không nhịn được thúc giục cậu, hơi thở ấm áp đầy mùi rượu phả vào mặt Vân Hề.

“Ngoan nào, đừng làm rộn, chúng ta cùng đi nghỉ ngơi có được không?”

Hàn Diệp Tu nhấc tay nắm chặt lấy áo Vân Hề gằn từng chữ một: “Anh, nói, cởi, quần, áo!”

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Diệp Tu đâm thẳng vào mắt, Vân Hề sững sờ nhìn hắn: “Diệp Tu, anh làm sao vậy?”

“Anh muốn em”.

Vân Hề hơi hơi nhíu mày, cậu biết thân thể mình lúc này không thể chịu hoan ái kịch liệt, huống chi cậu cũng không muốn truyền bệnh cảm cúm cho Hàn Diệp Tu. Vì vậy, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng khước từ yêu cầu của hắn: “Diệp Tu, hôm nay không được, thân thể em không khỏe”.

Hàn Diệp Tu hơi nhếch mí mắt: “Em nói cái gì…?”

“Em nói hôm nay không….A….”

Hàn Diệp Tu tung một cước đẩy Vân Hề ngã xuống đất, sau đó đứng lên nhìn cậu từ trên cao xuống: “Em cư nhiên cự tuyệt anh?”

Ôm chầm lấy bụng mình, Vân Hề ngơ ngác nhìn hắn: “Anh đánh em sao?”

“Đánh cậu thì thế nào?” Hàn Diệt Tu giơ chân đá Vân Hề lần nữa: “Đám lão già kia cự tuyệt tôi, đến cậu cũng cự tuyệt tôi, các người đều đi chết đi!”

Quyền cước như mưa trút xuống thân thể cậu, nguyên bản thân thể đã bủn rủn lại càng không thể phản kháng nổi, chỉ có thể khom lưng yên lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của hắn.

Ngay lúc Vân Hề cảm giác mình gần như ngất đi, Hàn Diệp Tu dừng lại trận đính, kéo hai tay đem cậu ném lên giường trong phòng, ngay sau đó ấn thân hắn xuống đè trên thân thể cậu.

Vẻ mặt Vân Hề vô cùng kinh hoàng nhìn người trên thân mình: “Diệp Tu, anh muốn làm gì …”

“Câm miệng!” Hàn Diệp Tu vung tay cho Vân Hề một cái tát, sau đó mặt lạnh xe hất quần áo cậu.

Cái tát rất mạnh khiến đại não cậu choáng váng, vất vả chờ cậu thanh tỉnh một chút, đau đớn bị xâm chiếm đến tê tâm phế liệt không khỏi khiến cậu thất thanh. Đêm hôm đó, cậu bị Hàn Diệp Tu làm đến ngất đi, không có tiền hí nhẹ nhàng, không có bôi trơn, cũng không có ôn nhu của người cậu yêu…

Vân Hề tự giễu cười cười, đây tính là cái gì? Rõ ràng cậu đã chết đi lại sống lại bốn năm trước, chính là không phải trải qua cơn ác mộng đêm ấy, có lẽ cậu nên cảm tạ ông trời đã không bắt cậu chịu đựng nỗi đau đó lần thứ hai? Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng đã đau đớn đến chết tâm rồi.

Vân Hề lần thứ hai nghiêng đầu nhìn Hàn Diệp Tu đang ngủ một bên, cho dù đang ngủ, lông mày hắn vẫn như cũ nhíu chặt. Thế nhưng tâm tình lúc này của Vân Hề lại vô cùng bình tĩnh, đối với đoạn tình ái khiến tâm đau đớn chết lặng này cậu tình nguyện buông tay. Vân Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi câu lên, cậu nghĩ, cậu nên cảm ơn ông trời, cảm tạ ông trời đã cho cậu cơ hội làm lại lần nữa. Lần này cậu sẽ không phạm sai lầm như khi xưa nữa, cũng không yêu Hàn Diệp Tu, cậu muốn rời xa người này, vĩnh viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui