Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Ngay sau khi tiếng chuông báo tan học vang lên lần thứ nhất Vân Hề nhanh chóng thu dọn xong xong sách vở trền bàn của mình bỏ vào túi xách, đi thẳng ra khỏi phòng học, cậu chưa bao giờ thấy thoải mái như hiện tại kể từ khi sống lại đến nay.

Hôm nay cậu đã biết rõ ràng về chuyện đi du học, Đường Hạo lại giúp cậu lập tài khoản chứng khoán, kế tiếp chỉ cần làm tốt thủ tục cho việc nhập cảnh ở nước cần đến nữa là được, sau cùng là kiếm đủ tài chính cho bản thân sẽ triệt để rời khỏi Hàn Diệp Tu. Chỉ cần trong thời gian này hắn không phát hiện tính toán này của cậu, thì nửa năm nữa Hàn Diệp Tu có dùng thủ đoạn gì cũng không thể ngăn cản nổi.

Còn chưa ra đến cổng trường Vân Hề đã nhìn thấy Đường Hạo mặc một bộ quần áo tây màu xám đứng trước đầu xe Benz, Đường Hạo hôm nay so với tốt nghiệp hai năm trước càng đẹp trai hơn, mặt mày nảy nở còn mang theo khí huyết dương quang sáng chói của tuổi trẻ.

Hiển nhiên Đường Hạo cũng nhìn thấy Vân Hề đến gần cổng trường, liền phất phất tay với cậu: “Vân Hề, tớ ở đây.”

Vân Hề cười cười, hai ba bước bước đến bên cạnh Đường Hạo: “Xin lỗi, đã làm cậu đợi lâu.”

“Không phải đâu, tớ cũng vừa đến thôi.” Y nhìn thấy khóe miệng Vân Hề có vết thương, không khỏi nghi hoặc nheo mắt lại: “Khóe miệng cậu bị thương như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Cậu không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, thấp giọng nói: “ Trước tiên lên xe đã.”

Đường Hạo gật đầu, giống như vệ sĩ mà mở cửa ghế lái phụ mời cậu vào: “Mời ngài.”

Vân Hề thấp giọng nói cảm ơn liền ngồi vào ghế phó lái, sau khi thay cậu đóng cửa lại Đường Hạo mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái chính, thắt dây an toàn đầy đủ y liền khởi động xe: “Nghe nói gần đây có một nhà hàng cơm Trung mới mở mùi vị rất tốt, chúng ta đến đó thử xem?”

“Được.”

Y quay đầu xe, chọn hướng nhà hàng mới ở đi tới, chỉ là hai người họ không biết cũng có kẻ cùng lúc đến đón Vân Hề đi ăn cơm trưa.

Bỏ qua Hàn Diệp Tu.

Nhìn đường đi lạ lẫm và cửa sổ quen thuộc, Vân Hề không khỏi có chút thổn thức. Trên thực tế nhà hàng mà Đường Hạo nói mới khai trương này kiếp trước cậu đã được Hàn Diệp Tu dẫn đi ăn, lúc đó tình cảm giữa cậu cùng hắn vẫn còn rất tốt, hắn vẫn chưa động tay đánh cậu lần nào, lại vừa nghe có nhà hàng cơm Trung mới mở mùi vị ngon lành liền đưa cậu đi. Vân Hề nhớ lại lúc đó cậu quả thực rất cảm động.

‘Người đánh cậu có phải Hàn Diệp Tu không?’ Đường Hạo nói có chút chần chừ.

Hai hàng lông mày đẹp của Vân Hề hơi hơi rung động, không thể trả lời rõ ràng chỉ có gật đầu thật nhẹ.

Đường Hạo nắm chắc tay lái, gắt gao đè xuống lửa giận trong lòng: ‘Cho nên cậu mới quyết định chia tay hắn?’

Vân Hề giật mình nói: ‘Đúng vậy.’

Trên thực tế thời điểm cậu trọng sinh sau chuyện ẩu đả, trước đó cậu đã muốn rời xa Hàn Diệp Tu chỉ là không có cách nào giải thích cho Đường Hạo được, chỉ liền xuôi theo suy đoán của y để trả lời.

Dường Hạo khẽ cắn môi, đanh giọng nói: ‘Cậu đúng là nên rời khỏi hắn, loại chuyện này có lần thứ nhất ắt hẳn sẽ có lần thứ hai. Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng vì hắn xin lỗi vài câu mà mềm lòng, phải kiên cường một chút, biết không?’

Cậu nghe Đường Hạo nói vậy có chút buồn cười, cậu biết y rất bất mãn với chuyện mình và Hàn Diệp Tu, nếu không kiếp trước cậu cùng y đã đến chết cũng không gặp mặt lại.Vân Hề đối với người bạn chơi với nhau đã tám năm này rất quý trọng, chỉ tiếc là kiếp trước bởi vì tình yêu mù quáng với Hàn Diệp Tu che mắt mà làm mất đi một người bạn tốt thật sự quan tâm tới mình. Bất quá thời khắc Đường Hạo gọi cho cậu, Vân Hề càng có quyết tâm nhất định phải rời khỏi Hàn Diệp Tu không thể dẫm lại vết xe đổ đau thương đời trước.

Vân hề gật đầu, nhàn nhạt nở nụ cười: ‘Cậu yên tâm, tớ đã quyết định rồi.’

Đường Hạo hiểu được tính cách của Vân Hề cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm hẳn, nếu cậu đã đưa ra quyết định chắc chắn sẽ rất khó thay đổi, tựa như khi y nhìn thấy vẻ mặt hưng phần Vân Hề khi quyết định kết giao với Hàn Diệp Tu, cho dù y sững sờ rồi khuyên can thế nào cậu cũng không nghe theo.

Gương mắt nhìn về vết thương trên khóe miệng Vân Hề, Đường Hạo rất muốn đưa tay sờ nhẹ nhưng vẫn không dám, cuối cùng chỉ có thể kìm xuống mong muốn này mà ôn nhu hỏi thăm: ‘Còn đau không?’

Vân Hề ngẩn người hồi lâu mới ý thức được Đường Hạo đang hỏi chuyện vết thương của mình, cậu lắc đầu nói: ‘Cậu yên tâm, tớ không sao.’

Bởi vì nhà hàng cơm Trung đấy cách không xa đại học F cho nên bọn họ đi không lâu đã đến nơi, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Đường Hạo quen thuộc dẫn Vân Hề đi đến đại sảnh.

Lúc này là thời gian dùng cơm trưa, cho nên bên trong ồn ào tiếng người nói chuyện, tuy nhiên Đường Hạo cũng không có ý định dẫn Vân Hề ngồi ăn ở đây, mà trực tiếp đưa cậu đến phòng đặc trước.

Trước đây Vân Hề cùng Hàn Diệp Tu dùng cơm cũng đến phòng đặt riêng, cho nên cậu với nhà hàng này rất quen thuộc vừa nhìn ý tưởng của y, đã nghĩ chỉ cần nói y ngồi ở sảnh lớn là được, không nhất thiết phải ngồi ở phòng riêng. Cậu vừa chuẩn bị mở miệng, một nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục váy hồng bước đến cung kính hỏi thăm bọn họ.

Đường Hạo dùng nhãn thần của mình ngăn cản nữ nhân viên mở miệng, nói: ‘ Tôi đã đặt phòng trước.

Nhận được câu nói của y, nữ nhân viên lập tức duỗi tay xuống mời bọn họ: ‘Mời hai vị đi theo lối này.’

Thế nên Vân Hề không còn muốn nói gì nữa chỉ theo chân Đường Hạo vào phòng.

Rất khác nhà hàng khác, phòng riêng của nhà hàng này rất nho nhã lịch sự, ngày cả nội thất cũng được thiết kế tinh xảo nổi bật, nhưng không có xa hoa phù phiếm mà mang hương vị cổ xưa, ngòi trong đó thưởng thức một ly trà xanh có cảm tưởng như xuyên thời gian về quá khứ.

Nói nữ nhân viên đứng ở ngoài, trong lúc chờ đợi món ăn được bưng lên Đường Hạo đưa cho Vân Hề một mảnh giấy: ‘Đây là tài khoản cùng mật mã. Tớ biết chuyện này cậu giấu diếm Hàn Diệp Tu, nhưng vẫn phải đưa mảnh giấy này cho cậu, nhớ kì đi.’

Vân Hề rũ mắt xuống đem dữ liệu ghi trên mảnh giấy nhớ kĩ càng rồi đem trả lại cho Đường Hạo, vừa nhận lại mảnh giấy y đã châm lửa đốt ngay, chỉ một vài giây trôi qua, toàn bộ hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất.

Không lâu sau đồ ăn đã được bưng lên, tốc độ rất nhanh làm cho Vân Hề vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng bây giờ là giờ cao điểm kinh doanh, nếu là Hàn Diệp tu còn phải chờ đợi thêm ít lâu nữa, mà hai người vừa ngồi chưa được mười phút đồ ăn đã được bưng lên.

Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Vân Hề, Đường Hạo có chút xấu hổ cười cười: ‘Kì thực trước đó tớ đã gọi sẵn món rồi, chỉ chờ cậu đến là được bưng ra thôi, hy vọng khẩu vị của cậu sau hai năm vẫn không thay đổi.’

Nghe vậy Vân Hề hơi mím môi, đáy lòng có vô vàn tạp vị. Cậu cùng Đường Hạo không tính là sớm chiều ở chung, nhưng trong một ngày bình thường cậu cùng y thường gặp nhau vào buổi ngày. Lúc đó Đường Hạo biết cậu là trẻ mồ côi không có khả năng được ăn đồ ngon, cho nên bình thường cũng không tiếc tiền mời cậu đi ăn cùng. Ngay từ đầu Vân Hề có chút đối chọi, tuổi tác không lớn cho nên rất mẫn cảm, cậu xem hành vi của Đường Hạo là bố trí thương hại, thế nhưng y trong mắt cậu vẫn vĩnh viến vô tư trong sáng không hề toan tính mưu kế. Thậm chí có thời gian y thao thao bất tuyệt rao giảng đạo lý trước mặt câu, dần dần cậu cũng chấp nhận hành vi này của y. Chỉ là cậu không nghĩ đến thời gian qua lâu như vậy Đường Hạo vẫn còn nhớ khẩu vị của mình.

Ngẫm lại kiếp trước ngay trước khi mình chết đi vẫn không liên lạc với Đường Hạo, càng làm cậu hổ thẹn sâu sắc với người bạn thân này.

Cậu mở miệng, thanh âm có chút ngượng ngùng: ‘ A Hạo, cho tớ xin lỗi…’

Đường Hạo đương nhiên biết vì sao Vân Hề lại xin lỗi, khi y khuyên bảo chuyện cậu cùng Hàn Diệp Tu ở với nhau sẽ không có kết quả tốt mà cậu không thèm nghe, y rất tức giận, thậm chí còn có suy nghĩ nếu Vân Hề không chủ động liên lạc lại, y cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Y hy vọng phương pháp cưỡng chế này sẽ làm Vân Hề hiểu y không tán thành cậu cùng Hàn Diệp Tu ở một chỗ, tuy trong lòng y cũng có nhiều tâm tư riêng nhưng y cũng biết hắn không có đủ khả năng mang lại cho cậu hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng Vân Hề vẫn gọi điện qua làm cho y có cảm giác rất là ‘thắng lợi’, tuy sau đó vẫn phải gọi điện lại dỗ dành tiểu tổ tông này, nhưng bất kể quá trình gian khổ đến thế nào, chỉ cần kết quả như ý muốn là được.

Dường Hạo cười cười còn vỗ vỗ lên vai cậu mấy cái: ‘Này, Xin lỗi cài gì hả?! Đến đây, nhân lúc thức ăn còn nóng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, hai năm không gặp anh đây cứ tưởng cậu chết đâu mất rồi.’

Cùng lúc đó Hàn Diệp Tu đang nghiêm túc ngồi trong xe ô tô đỗ cổng trường đại học F, chăm chú nhìn chiếc di động màu đen trong tay.

Ngồi ở bên cạnh là một nam nhân mặc áo màu rượu vang phun phì phèo điếu thuốc: “Gọi không được sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui