Song Trùng

Ở nơi nào đó bên trong khu rừng.

“Người đó thật sự rất giống Thần Tỷ, nhưng sao tỷ ấy lại có mặt trên hòn đảo này?” Rain được phân công nhiệm vụ giám sát khách mời của buổi đấu giá, vừa trong thấy bóng người quen thuộc liền kinh ngạc hét lên.

Vừa nhắc đến Kỷ Thần Hi, Ardal ở gần Rain nhất nhanh chóng kéo màn hình qua xem, không khỏi trầm mặc một lúc rồi nhíu mày nói:“Đúng là rất giống…nhưng cô gái này tóc cô ta màu trắng.”

Rain thoáng có chút hụt hẫng:“Phải rồi…không thể nào là tỷ ấy được…”

So với bất kỳ ai của Zero, Thần Tỷ của họ chính là người căm ghét hoàng tộc Gwyneth nhất, sẽ không có chuyện tỷ ấy lại hoá trang thành bộ dạng đáng ghét đó được. Vậy nên xem ra chỉ là người giống người mà thôi. Chỉ có điều không biết vì lí do gì, Rain lại liên tưởng Kỷ Thần Hi cùng mái tóc trắng bạch kim kia…có chút hợp.

Ở khu vực quan sát này còn có Delmar. Khi nghe Rain hét lên, trái ngược với phản ứng hào hứng của Ardal, Delmar chỉ lẳng lặng quan sát mà không tham gia bình luận bất kỳ câu nào. Qua một lúc suy tính, anh giao lại việc giám sát cho Rain và Ardal, còn anh thì tìm cách liên lạc với Kỷ Hàn Phi sớm đã đi vào khu vực diễn ra buổi đấu giá.


Nhưng dù có liên lạc thế nào cũng không nhận được phản hồi, Delmar đoán rằng Kỷ Hàn Phi lúc này không tiện trả lời, chỉ có thể gửi qua một lời nhắn, rồi lại quay về vị trí theo kế hoạch.

***

Phía bên Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, nhìn thấy cô đi chậm lại mấy nhịp, anh liền hỏi:“Gặp người quen?”

Kỷ Thần Hi không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu đáp:“Một người bạn cũ…có ân có oán.”

Tịch Cảnh Dương như cười như không nói ra nghi hoặc của mình:“Có một điều anh vốn muốn hỏi em khi còn ở trên chuyên cơ.”

“Hửm? Sao thế?”

“Hệ thống an ninh bất khả xâm phạm của Black…có liên quan đến em đúng không?”

Kỷ Thần Hi hơi mím môi, nhưng rõ là đang nhịn cười, thở dài trả lời:“Vốn chỉ là sản phẩm của em lúc còn trẻ trâu nên có rất nhiều bug, em có thể không nhận không?”

Những người còn lại của Hắc Diệm ngay khi đặt chân lên đảo liền ẩn mình để hành động, riêng chỉ có Nghiên Trạch vẫn đi theo hai người để chạy vặt và kéo hành lí, nghe được câu nói của Kỷ Thần Hi suýt chút nữa thì anh hoá đá tại chỗ.


Cái hệ thống có thể so sánh được với hệ thống bảo mật top đầu thế giới, lại chỉ là sản phẩm nhiều bug thôi sao? Dù rất muốn nói thiếu chủ phu nhân có thể đừng đùa lố như vậy không, nhưng chẳng hiểu sao nhìn biểu cảm đó của cô, Nghiên Trạch lại có thể bất giác tin vào sự thật vô lý ấy.

***

Trong căn phòng rộng rãi và thoáng đãng chẳng khác gì một quầy bar sang trọng. Tường phủ kính lưu ly, khung cửa sổ lớn trải dài đến tận trần nhà, những chùm đèn pha lê lớn treo trên trần toả ánh sáng lấp lánh. Dọc theo các bức tường là hàng loạt kệ rượu vang, vốn là những loại rượu quý hiếm và đắt giá.

Trong không gian yên tĩnh đó, một người phụ nữ vẫn đang thoải mái xoay nhẹ ly rượu vang đỏ sẫm. Khuôn mặt cô phủ một lớp nhủ màu trắng bạc trông khá lạ lùng, nhưng thần thái và dáng vẻ đầy thanh lịch, tinh tế. Cô chẳng nói chẳng rằng, đơn giản chỉ quan sát xung quanh, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu.

Qua một lúc sau, chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, một người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng ngồi xuống. Đôi chân dài thon thả, cùng mái tóc trắng bạch kim mềm mại rủ xuống che phủ cả phần trán, tạo nên một vẻ đẹp chẳng gì có thể làm lu mờ được. Đôi mắt xanh biển sâu như màu trời ban mai, lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa một sự sâu thẳm không thể nào lường trước được. Điều khiến người đàn ông trở nên nổi bật nhất, chính là làn da trắng quá mức bình thường, khiến cả người cứ như phát sáng.

“Tìm tôi làm gì?” Người đàn ông nhận lấy một ly Scotch từ phục vụ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cau mày hỏi.

Người phụ nữ không trả lời ngay, lẳng lặng quan sát người đàn ông trẻ tuổi rồi che miệng cười:“Hiện tại không ít người của Zero đã lên đảo, cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng này, không sợ bị họ lầm là thiếu đế của hoàng tộc…một súng bắn chết à?”


Ngay tức khắc người phụ nữ tỏ ra hoảng loạn sửa lời:“Quên mất, họ không nhầm, cậu vốn dĩ là thiếu đế đệ nhất hàng thật giá thật mà.”

“Câm miệng!” Ánh mắt xanh loé lên cứ như một mũi dao sắt bén hướng về phía người phụ nữ. Người đàn ông lạnh giọng cảnh cáo:“Bà muốn tôi một súng tiễn bà đi trước không, kẻ nhiều chuyện?”

Người phụ nữ vội đặt ly rượu xuống, vẻ mặt còn tỏ ra hoảng sợ, nhưng chỉ ba giây sau thái độ hoàn toàn thay đổi, cả người như toả ra sát khí giết chóc một cách độc đoán, trầm giọng đáp:“Ngay tại địa bàn của tôi lại muốn đe doạ tôi? Cậu cảm thấy ai sẽ chết trước đây?”

Lời vừa dứt, ly rượu trong tay người đàn ông bị bóp nát, máu và rượu cùng hoà lại chạy xuống nền đất. Anh ta liếc mắt một cái, cùng với tốc độ kinh người rút lấy khẩu súng nơi thắt lưng, chỉa thẳng vào thái dương của người phụ nữ, nhướn mày một cách thản nhiên hỏi:“Muốn thử?”

…----------------…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận