Thấy Tiêu Khinh có vẻ kinh ngạc không khác gì những người ngoài khi trông thấy gương mặt của mình lần đầu tiên, lòng Trọng Sắt có vẻ khinh thường.
Nhìn Tiêu Khinh như người phàm, nhưng tại sao ác linh do mình thả ra lại bị cậu giải quyết một cách dễ dàng như thế? Mình không nên làm lơ.
Tiêu Khinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Trọng… ta rót cho ngươi một tách tar2 mới nhé.
Vị công tử này sở hữu tướng mạo phi phàm, thảo nào phải che kín.” Suýt thì đã gọi hắn là Trọng công tử, Tiêu Khinh có cảm giác mình càng lúc càng chạy xa trên con đường tự bạo bất kỳ lúc nào.
“Quá khen.” Trọng Sắt nhíu mày, nhìn chòng chọc vào Tiêu Khinh, “Tiêu công tử không hỏi ta tên gì sao?”
“Nếu công tử muốn nói thì sẽ tự nói.”
“Trọng Sắt.”
“Ồ? Là Sắt trong Cẩm Sắt sao?” Tiêu Khinh bình tĩnh nói, “Ta nghe nói tới Xích Luyện Nhai ở phía đông đều dùng Sắt này.”
“Là Sắt trong Tiêu Sắt.” Trọng Sắt giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Khinh không chớp mắt, đôi mắt màu tím cực kỳ sắc bén.
Hắn có ý gì? Hắn có ý gì, ý gì đây?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Khinh reo lên mãnh liệt nhưng vẻ mặt của cậu vẫn bình tĩnh, “Ra vậy.”
Chẳng phải chỉ có một chữ thôi sao!
“Hình như Tiêu công tử hơi căng thẳng.” Trọng Sắt nhìn cậu, “Ta muốn biết tại sao Tiêu công tử lại cứu ta? Tại sao Tiêu công tử biết ta bị thương nặng?”
Nghe giọng điệu của Trọng Sắt có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, như thể đang hỏi một câu rất bình thường, nhưng lại nhìn Tiêu Khinh với ánh mắt cực kỳ đáng sợ, đầy tính xâm lược.
Tiêu Khinh cũng biết Trọng Sắt là người như thế nào nên cậu lại càng căng thẳng hơn.
Tiêu Khinh rất muốn hét to, ta không biết! Ta không biết gì cả!
Là Liên Quyết làm đấy! Ngươi đi mà tìm gã!
Ta đưa kịch bản cho ngươi, ngươi để ta tiếp tục làm cá mặn được không?
Nhưng áp lực vô hình từ Trọng Sắt quá mạnh, Tiêu Khinh chỉ đành mở mắt ra, gắng gượng đáp, “Là duyên.”
Sau đó cậu bắt đầu nghiêm mặt nói hươu nói vượn, “Ta không dám giấu giếm gì, ta có thể thông linh, ta cảm ứng được sau này Trọng công tử sẽ có thành tựu lớn nên tới giúp đỡ.”
“Hả?” Trọng Sắt nhìn Tiêu Khinh với ánh mắt giàu hứng thú, không hề bớt nguy hiểm đi chút nào, “Làm việc thì luôn coi trọng nhân quả, ngươi cứu ta vì muốn có thứ gì từ ta?”
“…”
Giờ phút này, hai người đang giương cung bạt kiếm, ngay cả Thịnh Dương ngồi uống trà cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nàng kéo ống tay áo của Trọng Sắt, khẽ nói, “Người này đã cứu chúng ta…”
Đúng vậy, ta cứu các người mà! Lòng Tiêu Khinh gào thét!
Mà nhìn Thịnh Dương lén lút nói chuyện có vẻ thật đáng yêu.
Trọng Sắt nghe xong, hắn dần thả lỏng, hình như hắn nghe những gì Thịnh Dương nói, cũng có thể là hắn có kế hoạch khác.
Hắn không hỏi nữa, Tiêu Khinh cũng cho rằng câu hỏi này không tồn tại.