Trong số những đệ tử này chỉ có nàng ta là cảnh ngũ trọng tuyệt hậu kỳ, nàng ta có uy quyền nhất.
Trọng Sắt hờ hững đứng giữa nhóm người.
Mọi người chia phe chia phái, nghe cô gái mặc áo đỏ kia nói chuyện, chỉ có một mình hắn là lạnh lùng không quan tâm.
Lăng Thư Ca đã chú ý tới thiếu niên mắt tím này từ lâu rồi, người tu luyện ở Vân Đỉnh Phong cũng chú ý tới hắn.
Bọn họ che mắt bằng một mảnh vải trắng, khi ai đi ngang qua Trọng Sắt cũng chần chừ trong chốc lát.
Công pháp mà đệ tử của Vân Đỉnh Phong tu luyện có thể cảm giác được màu sắc tu vi của linh hồn con người, thiếu niên này đang ở cảnh ngũ trong tuyệt nhưng linh hồn thì đầy sát khí, rất chói mắt giữa các linh hồn màu trắng.
Khi Lăng Thư Ca nói là có thể lên đường, mọi người trong đoàn lập tức chia thàh nhóm ba nhóm bảy, chạy tới rừng Cực Cảnh của Côn Lôn.
Ở đó, gió tuyết hoành hành ngang dọc, môi trường cực kỳ khắc nghiệt, vì thế nên chỉ có linh thú mạnh mẽ mới có thể sống sót.
Chỉ có Trọng Sắt đi một mình, vóc người mảnh khảnh, gió lạnh thổi vào quần áo đơn giản của hắn khiến chúng bay phần phật.
Đôi mắt màu tím kia dễ làm người ta chú ý, chứa chút kiên quyết chỉ thuộc về thiếu niên, cùng với vẻ tăm tối cứ lởn vởn nơi mi tâm.
Nhưng gương mặt xinh đẹp vô song kia còn câu hồn đoạt phách hơn cả sư phụ của mình.
Lăng Thư Ca ôm đàn sắt đi tới cạnh thiếu niên, nàng ta hỏi, “Ngươi là đệ tử của thành Thiên Hoa sao?”
Vì nàng ta cũng là người ở cảnh ngũ trọng tuyệt, Trọng Sắt mới đáp, “Không phải.”
“Ngươi không đi cùng ai hả?” Thấy Trọng Sắt tỏ ra lạnh lùng, Lăng Thư Ca thấy hứng thú.
“Không.”
“Vậy chúng ta đi chung đi, ta cũng không có.” Cô gái mười chín tuổi tới từ Xích Luyện Nhai, mặc áo đỏ chói nhưng thể không sợ gió tuyết ở núi Côn Lôn này.
Làn da trắng nõn cùng với dáng người thướt tha như ẩn như hiện dưới chiếc váy đỏ, gần như không ai có thể từ chối lời mời của nàng ta.
Trong số những người đồng trang lứa, chỉ có nàng ta và Trọng Sắt là có cảnh giới cao nhất, nếu hai người bọn họ hợp tác với nhau, có thể Trọng Sắt sẽ giúp nàng ta đột phá lên lục trọng diệu.
Trọng Sắt lạnh lùng nói, “Ta không đi cùng ai.”
Lăng Thư Ca chưa từng bị ai từ chối như thế, nàng ta nhíu mày lại.
Trọng Sắt không quan tâm tới Lăng Thư Ca, hắn đi vào rừng Cực Cảnh.
Ban đêm ở Côn Lôn cực kỳ lạnh lẽo, Trọng Sắt không mang theo hành lí gì, hắn ngồi dưới đất, linh khí dâng trào lên xung quanh, tạo thành lá chắn chắn cái giá lạnh.
Hắn đã đi một mình vào nơi sâu trong rừng, càng đi vào sâu thì càng yên ắng.
Đi khoảng ba ngày, hắn chỉ giết được vài linh thú phẩm cấp thấp, không tăng được bao nhiêu sức mạnh.
Trong đêm nay, Trọng Sắt giẫm lên mặt băng, chợt dưới chân sụp lún, đất đá băng tuyết bị hất tung lên cao mười thước, khiến tuyết bay đầy trời.
Trọng Sắt rút Cốt Nhẫn ra, lùi về phía sau mà cảnh giác, hắn nhận ra thứ ngoi lên khỏi mặt tuyết là một con rắn chín đầu xanh biếc.
Giờ phút này, con rắn chín đầu đang há rộng cái miệng như bồn máu to, khè khè thè lưỡi tấn công Trọng Sắt.