Nó đi tới đâu, mặt băng bị sụp xuống tới đó, biến thành một cái đầm lầy.
Con rắn chín đầu kia dài khoảng vài chục thước, nó vừa nhanh vừa mạnh, chín cái đầu rắn đều có thể phun ra nọc độc tanh hôi.
Trọng Sắt lộn nhào vài cái tránh né đòn tấn công của con rắn, hắn leo lên cây, Cốt Nhẫn hóa thành một thanh đao bản rộng, chém về phía đầu rắn với linh khí ngũ trọng tuyệt.
Hắn chém nhát nào là trúng nhát đó nhưng không hề ảnh hưởng tới đầu rắn chút nào.
Trọng Sắt kinh ngạc phát giác ra một chuyện, con rắn chín đầu này chưa hoàn toàn hóa thành thực thể, chỉ cần tìm được cái đầu thật của nó thì có thể giết được nó rồi.
Nghĩ thế, Cốt Nhẫn của Trọng Sắt hóa thành chín thanh kiếm, hắn vừa tránh né nọc độc vừa đâm trúng chín cái đầu rắn, phát huy linh lực của cảnh ngũ trọng tuyệt một cách thành thạo.
Con rắn không né tránh kịp, bị đánh trúng thực thể, nó gầm lên lùi ra phía sau, trong lúc chớp nhoáng, Trọng Sắt phát hiện ra sở hở trên người nó.
Hắn hành động rất nhanh, chín thanh Cốt Nhẫn nhập lại thành một, đâm vào cái đầu đang gào thét kia với tốc độ sấm sét.
Con rắn chín đầu ngã xuống đất thè lưỡi ra, kêu khè khè không cam lòng.
Cho tới khi thi thể màu xanh của nó bắt đầu nhạt màu, sức mạnh màu xanh dâng trào vây quanh cơ thể Trọng Sắt, hắn ngửa đầu lên trời gầm nhẹ, linh khí thuộc về cảnh lục trọng diệu xộc thẳng lên trời, chui xuống đất, chấn động mãnh liệt khiến những xung quanh hắn trong vòng mười dặm đều rung động.
Đêm nay Trọng Sắt đột phá cảnh ngũ trong tuyệt, đạt tới cảnh lục trọng diệu, khiến cả đại lục run rẩy trầm trồ.
Khi đến Côn Lôn, Tiêu Khinh còn đang ngủ, tối nay cậu ngủ chung với Trọng Sắt, mỗi người nằm một bên.
Nhưng chẳng biết có phải vì xe ngựa quá chật hẹp hay là con đường tới Côn Lôn quá lạnh hay không, khi tỉnh lại, hai người luôn nằm gần nhau.
Có lẽ là vì liên quan đến thân thể nên Tiêu Khinh gượng gạo lùi ra xa, Trọng Sắt cũng quay đầu đi.
Trời mọi người biết bây giờ bọn họ giống hai tên gay kín tới mức nào.
Tiêu Khinh muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào cho xong.
Cảnh vật ngoài cửa sổ cũng từ trời xanh mây trắng biến thành mặt tuyết mịt mù, Tiêu Khinh bước xuống khỏi xe ngựa, cậu vươn vai, cảm thấy như vừa đi xe lửa đường dài.
Nhưng xe ngựa thoải mái hơn xe lửa.
Khi cậu đi học xa nhà, lúc về nhà thì thường đi xe lửa suốt hai mươi mấy tiếng, trên xe lửa còn có rất nhiều loại mì ăn liền.
Cậu ôm hành lý, gà gật vì tiếng xe vận hành.
Tiêu Khinh có cảm giác như đã qua mấy đời.
Mọi người tập hợp ở lối vào rừng Cực Cảnh như trong những gì sách gốc viết, người của thành Thiên Hoa đứng ở một bên, người của Vân Đỉnh Phong đứng ở bên khác, người của Xích Liệt Nhai lại đứng ở chỗ khác nữa, nhìn rất là đồng đều, chỉnh tề.
Quần áo của người thuộc thành Thiên Hoa giống trang sức cổ đại, rất là sang quý, mặc áo khoác lông chồn hoặc lông cáo để chống lạnh.