Mạc Kỳ nói, “Một người thân thể phàm nhân như huynh gặp phải linh thú với cấp độ này mà giữ được cái mạng đã là tốt rồi.”
Bọn họ bị đánh thức bởi tiếng con rắn chín đầu giãy giụa, vừa mở mắt là không thấy Tiêu Khinh đâu.
Mạc Kỳ sợ tới mức không còn buồn ngủ nữa, may mà hai người Tiêu Khinh và Trọng Sắt ở gần đây.
Khi bọn họ chạy tới nơi chỉ thấy thi thể của con rắn chín đầu, vừa thở phào thấy may vì Tiêu Khinh không gặp chuyện gì, vừa hoảng sợ trầm trồ than thở, Trọng Sắt ở cảnh ngũ trọng tuyệt lại có thể giết thần thú lục phẩm.
Mà trong tình hình này, hắn còn có thể bảo vệ một người phàm như Tiêu Khinh không gặp vấn đề gì, khiến Mạc Kỳ thở phào.
Nếu Tiêu Khinh gặp chuyện gì không may, y không có cách nào quay về thành Thiên Hoa.
Bạch Mộ Mộ đi xung quanh Trọng Sắt vài vòng, nàng ta ngạc nhiên nhìn đôi mắt màu tím như lấp lánh nhiều sắc màu kia, “Một người rất giỏi, đôi mắt rất đẹp.”
Ban đầu, Bạch Mộ Mộ nghe nói là Trọng Sắt giết đại sư huynh nên khi hắn ngồi trên xe ngựa, vị đại tiểu thư này không thèm liếc nhìn hắn lần nào nên không thể thấy rõ đôi mắt của hắn.
Nàng ta cứ tưởng hắn là một tên ma đầu tà ác.
Bây giờ nghiêm túc quan sát, nàng ta mới phát hiện dung mạo của Trọng Sắt quả thật là tuyệt thế vo song.
Ở thành Thiên Hoa có rất nhiều người đẹp, nhưng nàng ta chưa từng thấy ai đẹp như Trọng Sắt.
Hắn như ma, rồi lại như thần, đôi mắt tím giữa nền tuyết trắng, hệt như những sắc thái mơ mộng chỉ có trong truyền thuyết.
Tiêu Khinh nghĩ thầm, đây là người khiến nữ chính ở cảnh thập trọng hợp vừa gặp đã yêu ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ, sao mà không đẹp chứ?
Khoan đã…
Tiêu Khinh chợt hoàn hồn.
Trong cốt truyện gốc, Trọng Sắt giết rắn chín đầu xong là lập tức thăng cấp lên cảnh lục trong diệu, nhưng tại sao bây giờ cảnh giới của hai người bọn họ không hề tăng lên?
Chẳng lẽ là khi đánh quái theo đội, sẽ chia đều điểm kinh nghiệm ra?
“Muội nhìn chăm chú vào người ta, ra vẻ si mê gì thế?” Mạc Kỳ giơ thiết phiến gõ đầu Bạch Mộ Mộ, “Người ta là cảnh ngũ trọng tuyệt đó, còn muội thì sao?”
Bạch Mộ Mộ làm mặt quỷ với Mạc Kỳ, “Huynh cũng chưa lên được ngũ trọng mà? Cha ta nói, nếu huynh không thể tăng lên ngũ trọng ở rừng Cực Cảnh, huynh đừng về thành Thiên Hoa gặp ông ấy nữa!”
“Muội…”
Năm người đi cùng nhau, Tiêu Khinh nhìn Bạch Mộ Mộ và Mạc Kỳ cãi nhau chí chóe ở phía trước, cậu cố ý đi chậm lại sóng vai cùng tới.
Cậu hỏi, “Tại sao ngươi không tăng lên lục trọng?”
Trọng Sắt quay đầu, “Ta không biết.”
Lạ thật, chẳng lẽ là không làm nhiệm vụ ẩn nào? Sao lại không tăng lên chứ?
Tiêu Khinh suy tư, cậu cảm thấy có linh cảm không ổn trước tình tiết cốt truyện bị thay đổi.
Cậu tưởng là mình biết được kịch bản, không ngờ chỉ là mỗi người diễn một kịch bản khác nhau.
Trong lúc suy nghĩ, cậu nghe Trọng Sắt nói, “Sao ngươi biết nó chỉ có một đầu là thật?”