Chương 17: “Minh tinh màn bạc” Tư Nhiên
Nhờ có sự nỗ lực của Đường Mộc, cuối cùng cuốn tiểu thuyết Thu Điền đã được xuất bản, bản quyền phim được đạo diễn Tô mua, Tư Nhiên nghiễm nhiên trở thành nam diễn viên chính của bộ phim.
Giống như ngồi khinh khí cầu, càng lên cao càng cảm thấy không khí loãng, trên bậc thang thanh danh, Tư Nhiên càng ngày càng cảm thấy trống vắng. Có những lúc, vì giấc mơ mà chúng ta để những ngày tháng bình thường trở nên căng tựa dây đàn, chúng ta khoác gai góc lên mình, chứng ta khai hoang mở đất, mọi khổ nạn sau lưng đều trở thành niềm vinh quang có thể tự hào sau này.
Tuy nhiên hiện tại, giấc mơ đã trở thành hiện thực, mây mù tan hết, trước mặt chỉ còn lại hình ảnh một người ngày càng rõ nét, cô chính là Ngải Mễ.
Trong lòng Tư Nhiên đột nhiên trào dâng một cảm giác thất bại. Giấc mơ mà anh trông đợi từ lâu, vẫn thánh thiện như ngày nào. Tuy nhiên, chặng đường theo đuổi giấc mơ lại chứa đầy những vết chân bẩn thỉu.
Cuối cùng đã cảm nhận được giá trị của câu nói đó, người sống trên giang hồ, không thể tự làm chủ mọi vấn đề. Dùng danh nghĩa thánh thiện của giấc mơ, chúng ta đã xuyên tạc linh hồn của mình. Đến cuối cùng, chúng ta nhìn khuôn mặt rạng ngời trong gương, không dám tin rằng, đó chính là mình, đằng sau khuôn mặt đó có giấu nhịp đập của trái tim mình.
Đối với ước mơ, anh đã không còn là chàng trai trong sáng thích ca hát đó nữa.
Đối với Ngải Mễ, anh không còn xứng đáng để có cái tên tiếng Anh “Aaron” thánh thiện đó nữa.
Anh, Tư Nhiên, cậu bé thích ca hát đến từ nông thôn đó, hiện giờ là bạn trai hờ của con gái ông chủ Lý. Những tấm ảnh chụp trộm trên các tờ báo lá cải đó không hề sai.
“Lý Khả Nhi đêm gặp Tư Nhiên, cả hai đã ở trong phòng hai tiếng đồng hồ.”
“Tình nồng ý đượm, trong hai tiếng đồng hồ họ đã làm những gì?”
Tư Nhiên hậm hực vò đám báo lá cải đó thành nắm tròn, nhưng những tờ giấy đó lại từ từ mở ra, từ từ để lộ vẻ giễu cợt.
Anh thừa nhận sự mềm yếu của mình.
Anh cũng biết, tuổi thanh xuân trong sáng của anh đã chết theo những tin đồn này. Không! Không chết, mà là sống dở chết dở, giống như một đám cỏ, đốt dở chừng, tuổi thanh xuân của anh đã tát anh một cái rất mạnh bằng chút sinh lực cuối cùng, nhưng anh cũng không cảm thấy đau mấy, vì trên mặt anh, trát quá nhiều phân.
Cảnh đó, anh đã được nhìn thấy trong rất nhiều vở kịch, mặc dù anh không muốn, nhưng cũng linh cảm được rằng sớm muộn giữa anh và Lý Khả Nhi sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy, hơn nữa lại diễn ra theo cách đó.
Đêm hôm đó, anh chỉ nhớ khuôn mặt say rượu đên độ sáng bóng nhưng có phần gớm ghiếc của đạo diễn Tô trong bữa tiệc ăn mừng thành công, còn anh thì phải liên tục nâng ly, miễn cưỡng hầu rượu. Đến nửa đêm họ mới thả cho anh về, anh vừa nằm vật xuống giường, cửa liền bật mở.
Anh còn nhớ rõ ràng là mình đóng cửa, Lý Khả Nhi nhẹ nhàng đặt tấm thẻ phòng lên bàn, cười tươi như hoa.
Anh biết cô muốn gì, chẳng qua là muốn dựa vào các vụ scandal với anh để lăng xê mình, một cô gái nông cạn.
Thậm chí anh còn biết trong tích tắc Lý Khả Nhi đẩy cửa phòng anh, chắc chắn đã để cho đám phóng viên chụp ảnh, và ngày mai các tờ báo giải trí lại hào hứng đăng tải sự kiện này. Anh thực sự rất muốn nói với độc giả rằng, những “tấm ảnh chụp lén” đó thực ra đều là do công ty và báo chí sắp đặt từ trước. Nhưng anh có tư cách không? Năm xưa không phải anh là người đứng trước máy quay giới thiệu rất tự tin rằng: “Xin chào mọi người, tôi là Tư Nhiên, đến từ Đài Loan...”.
Tất cả những điều này đều là luật chơi của làng giải trí. Còn anh chỉ là một bánh răng nhỏ trên chiếc la bàn lớn của làng giải trí này thôi. Anh đã nghiền nát tuổi thanh xuân của mình, cùng với sự trong sáng đó, và còn rất nhiều cái khác...
Anh nhìn thấy Lý Khả Nhi không có ý định đi ra, bất giác trêu: “Chơi đủ chưa? Chúc mừng em đã đạt được mục đích!”. Sau đó loạng choạng ra mở cửa, nét mặt tỏ vẻ “xin mời đi ra”.
Không ngờ Lý Khả Nhi lại đi vào giường anh ngồi, cô cởi áo khoác ngoài ra bằng động tác đầy kịch tính.
“Em định làm gì vậy?!” Tư Nhiên vừa giật mình vừa bực.
“Em hãy giữ tự trọng.”
“Ha ha ha! Siêu sao Tư Nhiên nói với một cô gái đáng thương mấy chữ này, em hãy giữ tự trọng, ha ha ha.”
“Anh, anh... Lý Khả Nhi, em biết là anh đã có người yêu rồi.” Đột nhiên Tư Nhiên lại lôi Ngải Mễ ra, anh phát hiện mình sao lại vô liêm sỉ như vậy!
“Ha ha ha ha!” Lý Khả Nhi cười lớn, đứng dậy nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của Tư Nhiên, nói từng chữ một: “Tư Nhiên, em không quan tâm đến việc trái tim anh thuộc về ai, nhưng con người anh là của em, anh nên biết rằng ba em mới là nhà đầu tư bộ phim này!”.
Sáng sớm hôm sau, Lý Khả Nhi đã ra về một cách rất hài lòng.
Tại chỗ khác, anh chàng đội mũ lưỡi trai dúi một tập ảnh vào tay đạo diễn Tô.
“Tuyệt lắm! Hay lắm!” Đạo diễn Tô rung rung tập ảnh trong tay, nhìn anh ta với vẻ đắc ý, “Lần này thì ông Lý, và cả anh chàng Tư Nhiên ngày càng cứng đầu cứng cổ đó không thể thoát khỏi bàn tay của tôi rồi. Tuần sau cậu bảo ông Lý bắn tiền vào, nếu còn dám đưa ra điều kiện đối với tôi, lão Tô này cũng không sống một cách vô tích sự trong làng giải trí! Còn về anh chàng Tư Nhiên đó, không phải cậu ta vẫn từ chối không chịu đóng bộ phim đó với Lý Khả Nhi đó sao? Giờ thì tốt rồi, cậu có thể bảo với cậu ta rằng, bây giờ đổi sang Dương Vũ Thìn rồi.”
“Đạo diễn Tô, việc này... với Lý Khả Nhi, dù sao cha cô ấy vẫn phải bỏ tiền cho bộ phim này, nếu như cô ấy biết người đóng vai nữ chính số một đổi sang người mẫu hở hang đó, chắc chắn...”
“Thế thì cho cô ta đóng vai nữ chính số hai thôi, hừ, thứ đồ rẻ tiền ngực to não bé này, cô ta tưởng rằng có ông bố làm hậu thuẫn là có thể không coi ai ra gì ư? Lần trước định giả vờ liệt nữ với tôi!”
“Vâng!” Anh chàng đội mũ lưỡi chai chuẩn bị đi ra với vẻ rất hiểu ý.
“Đợi đã, lần trước bà Lý định đầu tư cho chúng ta, đánh giá rất cao Tư Nhiên, cậu xem hôm nào sắp xếp riêng một buổi cho họ gặp nhau.”