Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

“anh không THỂ TƯỞNG TƯỢNG vừa rồi em sợ đến thế nào đâu.” Tôi nằm phịch xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.anh Tod kéo ghế ra sat giường của tôi rồi ngồi xuống. “anh còn sợ hơn em ý chứ. Nếu đã rời được khỏi Cõi âm, tại sao Thane vẫn làm việc cho lão Avari nhỉ?”

Từ phía cuối giường, Styx gầm gừ nhìn anh anh Tod rồi chạy tới sà vào lòng tôi, khi tôi chậc lưỡi và vỗ vào đùi gọi. “Em nghĩ câu hỏi lớn hơn là hắn ta đang làm gì cho lão Avari, ngoài việc đánh cắp những linh hồn vô tội?”

“Ai đang làm gì cho lão Avari thế?” – Bố tôi hỏi và tôi giật mình nhìn lên thấy bố đang đứng ở cửa phòng mình tư bao giờ. Nhưng qua cách cách bố đưa mắt quét một vòngquanh phòng có thể đoán được là ông đang không nhìn thấy bọn tôi – “Giọng nói và tiếng gầm gừ của Styx đã làm hai đứa bị lộ rồi, vì thế tốt hơn hết hãy hiện hình ra đi.”

“Con xin lỗi.” – Tôi tập trung hiện nguyên hình và cuối cùng ánh mắt bố cũng dừng lại ở chỗ tôi – “Con không hề biết là mới làm được có một nửa.”

“Em luyện tập dần rồi cũng sẽ quen thôi.” anh Tod nói và tôi biết anh cũng đã hiện nguyên hình.

“Chuyện về lão Avari là sao thế?” Bố tôi dựa lưng vào cửa, thể hiện rõ ý định sẽ không đi đâu hết cho tới khi biest được câu trả lời. Và vì đằng nào bố cũng biết rồi nên chúng tôikhông còn cách nào khác đành phảo kể hết cho bố nghe. Nếu không, lần tới gặp bà Madeline, chắc chắn bố sẽ đem vấn đề này ra hỏi bà ấy và chúng tôi sẽ gặp rắc rối to.

Tôi khẽ liếc về phía Tod và bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh. “Gã Thane đã quay trở lại, và có vẻ như lão Avari là kẻ đứng đằng sau giật dây.”

Bố tôi nhíu mày. “Thane đã quay trở lại? Từ cõi chết? một lần nữa?”anh Tod gật đầu. “hắn ta gióng như Rasputin trong giới thần chết. Và hiển nhiên là không hề dễ dàng loại bỏ hắn. Nhưng em đừng lo.” – anh quay sang nắm lấy tay tôi – “anhsẽ lo liệu vụ này.”

Trán bố tôi nhăn lại. “Ý cháu lo liệu là…?”

“Cháu sẽ nhờ ông Levi giúp.” – Sau đó anh lại nhìn tôi nói tiếp – “Bà Madeline chẳng phải đã nói việc của thần chết hãy để thần chết tự giải quyết còn gì?” – anh hỏi, và tôi chỉ có thể gật đầu – “Hy vọng ông Levi có thể xử lý được tên Thane, trước khi ai đó nhìn thấy và báo cáo sự trở về của hắn. Chỉ có như thế hắn mới không thể tiếp tục thực hiện sứ mệnh mà lão Avari giao cho và gây rắc rối cho ông Levi và anh vì đã lén lút giải quyết hắn bằng con đường không chính thống lần trước.”

“Ông Levi sẽ giải quyết hắn như thế nào?” Tôi hỏi, và bố tôi trông có vẻ cũng hứng thú muốn biết câu trả lời.

“anh đoán là ông ấy sẽ… kết thúc hắn thôi. Cách duy nhất để làm điều đó mà anh biết là lấy đi linh hồn của hắn. anh đã nhìn thấy ông Levi làm chuyện ấy vài lần rồi.” anh Todnói và cảm giác ớn lạnh trong tôi lại quay trở lại.

“Em cũng từng thấy rồi.” – Tôi nói và mới chỉ nghĩ đến lần ấy thôi cũng đủ khiến hai tay tôi run bần bật – “Em đã thấy ông ấy lấy đi linh hồn của anh, và ông ấy sẽ vẫn làm lại lần nữa nếu bà Madeline buộc ông ấy phải làm.” – Tôi ngồi thẳng dậy và quay sang nhìn bố - “Bố không thể kể cho bà Madeline về Thane.”

Bố tôi khẽ cau mày nhưng rồi vẫn gật đầu.

“anh là người bắt đầu chuyện này vì thế anh sẽ là người kết thúc nó.” – Giọng Tod đầy kiên quyết – “không có lý do gì để em phải đâm đầu vào nguy hiểm cả.”

“Bố cũng đồng ý.” Bố tôi lên tiếng.

“Cũng may là chúng ta không bỏ phiếu gì ở đây. Em có mọi lý do để tham gia vào chuyện lần này.” – Tôi khăng khăng nói – “Thứ nhất, sẽ không có chuyện em chịu trải qua sự vĩnh cửu một mình.” – Tôi lừ mắt nhìn anh Tod khi anh định mở miệng cãi lại – “Thứ hai, Thane vẫn nuôi nỗi hận thù với cả ba người chúng ta, và một trong đó hắn vẫn có thể giết.” – Tôi đánh mắt về phía bố, người đang có vẻ cũng muốn tranh luận nhưng lại không đủ lý lẽ để thuyết phục – “Hơn nữa, anh và ông Levi sẽ cần người giúp tìm ra gã Thane, và em tình cờ biết một người có thể cảm nhận được người chết.”

“Cái gã gọi hồn ý hả?” – anh Tod cau mày – “Sao em biết là có thể tin được hắn ta?”

Tôi nhún vai. “Vì bà Madeline đã tin tưởng cậu ấy.”

“Nhưng anh không tin bà ấy.”

“Bố cũng thế.” – Bô tôi đế thêm vào – “Bà ta không hề thực sự quan tâm đến con, Kaylee ạ. Bà ta chỉ quan tâm tới việc con có thể làm cho bà ta và phòng Khiếu nại mà thôi.”

“Đấy bởi vì bà ấy là sếp, chứ không phải người hướng dẫn của con.” – Tôi thở dài nói – “Hai người thử nghĩ mà xem, chúng ta không có nhiều thời gian, cũng chẳng có nhiều thông tin để tìm ra hắn. Vậy thì tại sao không tận dụng năng lực của Luca? Chỉ vì anh anh không tin bà Madeline không có nghĩa là chúng ta nên bỏ qua cậu ấy.” – Kế đó, tôi quay sang hỏi anh Tod – “Trưa mai anh đến gặp cậu ấy ở trường cùng với em nhé?”

“OK, những nếu cậu ta mang theo tấm bảng cầu cơ, anh có quyền từ chối nói chuyện với cậu ta.”

“Đưuọc thôi. Tối nay anh nói chuyện với ông Levi đi, sáng mai em sẽ nhờ Luca định vị xem hắn ta đang ở đâu. Cậu ấy khong biết Thane là ai, lại càng không biết kẻ em cần tìm chính là gã thần chết cậu ấy đã nhìn thấy ngày hôm qua.”

“anh yêu cô gái nào có kế hoạch.” anh Tod thốt lên và bố tôi cau mặt lại.

“Tốt, bởi vì vẫn còn nữa. Lão Avari và gã Thane biết cách tốt nhất để trả thù chúng ta chính là qua gia đình, bạn bè và người thân. Và bọn chúng biết cần phải tìm họ ở đâu. Vì thế chúng ta cần phải để mắt tới từng người một. Tod, anh phụ trách anh Nash và mẹ anh nhé?” Hơn nữa họ còn có Sabine, ở đâu có anh Nash là ở đó có chị ta nên tôi cũng đỡ lo.

Tod gật đầu và tôi quay sang dặn bố. “Bố phụ trách bác Brendon và chị Sophie lúc chị ấy ở nhà nhé, còn con sẽ trông chừng Emma và chị ấy lúc ở trường.”

Bố tôi gật đầu và giờ tôi có thể dễ thở hơn một chút. nói đúng hơn là tôi cảm thấy yên tâm hơn khi có kế hoạch, kể cả nếu kế hoạch đó có mơ hồ và nhiều kẽ hỡ đi chẳng nữa. Sau khi anh Tod đi làm và bố tôi trở về phòng, tôi dành thêm một tiếng nữa để làm nốt bài tập Hóa, mặc dù tôi cũng chẳng hiểu mình cần phải học các công thức hóa học để làm gì nữa. Khi mà tôi đã chết, và hình ảnh của Scott, Thane và lão Avari nãy giờ vẫn đang lở vởn nhảy múa trong đầu tôi.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ gõ bút trên trang giấy trắng và lật qua lật lại cái vò hai quai hình trái tim trên cổ, tôi đành gấp sách vở lại và thừa nhận bỏ cuộc. Trường học đã mất đi mọi ý nghĩa đối với tôi bởi vì tôi hiểu rằng mình sẽ chẳng cần dùng tới những kiến thức ấy để làm gì.

Ngay cả nếu tôi quyết định học đại học, thử hỏi tôi sẽ làm gì với bằng cấp của mình? Đấy là chưa kể làm gì có ai chịu tuyển một bác sĩ, hay một luật sư, hay một chuyên gia tâm lý có khuôn mặt của một cô nhóc 16 tuổi? Chưa hết, tôi sẽ không thể làm ở một nơi nào qúa lâu, bởi vì sớm muộn mọi người cũng sẽ nhận ra việc tôi không hề già đi. Và sẽ chẳng có người sếp nào chấp nhận việc nhân viên của mình thỉnh thoảng lại biến mất để đi săn lùng một linh hồn bị đánh cắp nào đó.

Đột nhiên tôi thấy tương lai của mình thật ảm đạm, vô vị và dài đằng đẵng. Và tôi mới chỉ chết được có một tháng.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi sự nhàm chán và cảm giác vô dụng ấy trở nên tồi tệ hơn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự mất đi bản năng con người của mình và biến thành một người như Thane, chỉ vì quá buồn chán mà lấy việc làm hại người khác làm thú tiêu khiển?

Và khi điều đó xảy ra, liệ tôi có biết là nó đang diễn ra hay không? Thậm chí liệu tôi có quan tâm tới chuyện đó không? Rồi khi gia đình và bạn bè của tôi không còn nữa, liệu tôi còn thiết tới bất cứ chuyệ gì nữa không? Liệu mình anh Tod có đủ là lý do để tôi tiếp tục tồn tại và muốn sống tiếp hay không?

Tôi nhắm mắt lại và lăn ta trên giường, cố gắng đẩy lùi nỗi sợ hãi và những câu hỏi vô dụng đang diễu hành quanh bộ não của mình, nhưng tôi không sao xóa bỏ được chúng, bởi vì tôi chẳng có gì để thay thế chúng ngoài nỗi sợ hãi và những câu hỏi vô ích kia.

Nhỡ Luca không thể tìm ra Thane thì sao?

Nhỡ ông Levi không chịu giúp chúng tôi giái quyết hắn thì sao?

Làm sao tối có thể bảo vệ bạn bè và gia đình mình khỏi gã tà mà sẵn sàng bấp chấp mọi thủ đoạn để bắt được tôi?

Các câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi giống như một danh sách bài hát được đặt ở chế độ lặp lại – những câu hỏi tôi không có câu trả lời. Và tôi chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào cái vò hai quai suốt 47 phút mà không hề cử động. không hề thở. Thậm chí đến cả chớp mắt cũng không.

Mắt mũi và cổ họng tôi khô khốc, nhưng điều kì lạ là tôi khôn hề có nhu cầu muốn duỗi chân hay vươn vai chuyển sang tư thế khác. Tôi có thể dễ dàng ngồi im, không làm gì thêm 47 phút nữa và thậm chí là lâu hơn.

Kì lạ hơn, ý nghĩ đó không hề khiến tôi bận lòng. Nó cũng không làm cho tôi lo lắng hay hoảng sợ. Tôi có cảm giác mình giống như một chú gấu ngủ đông, ngoại trừ phần ngủ. Chỉ cần ấn nút… tắt là xong.

Chuyện đó từng xảy ra trước đây. Luôn luôn vào ban đêm, khi tôi chỉ có một mình. Khi không có việc gì để làm và không có ai nói chuyện cùng. Thông thường tôi sẽ không thấy sợ ngay lúc đó nhưng ngày hôm sau nhớ lại sẽ cảm thấy sợ. Và tôi nghĩ lần này cũng vậy.

Tôi đang quyết định xem có nên ngồi dậy và tìm gì đó làm hay không thì nghe thấy một tiếng thịch vọng từ bên ngoài. Tôi khựng người lại, dỏng tai lên nghe và nghe thấy tiếpmột tiếng thứ hai.

Ngay lập tức tôi nhay xuống khỏi giường, chạy thật nhanh ra ngoài hành lang. Sau đó tôi đi vào trong bếp lấy con dao chặt thịt, cố gắng không nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi bị miếng kim loại sắc nhọn đâm vào bụng và khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ bụng mình. Vừa đi ra cửa tôi tự nhủ với bản thân rằng chẳng có ai có thể chết hai lần. À, ba lần. Và tôi cũng đảm bảo không để ai nghe thấy tiếng bước chân mình. Làm người chết đời hỏi rất nhiều luyện tập.

Tôi ghé mắt nhìn qua cái lỗ trên cửa nhưng chẳng thấy gì hết, ngoài cái sân trước trống không, đang ướt nhẹp vì mưa Xuân. Lại có thêm một tiếng thịch nữa và lần này kèm theomột tiếng rên rỉ quen thuộc. Tôi đặt con dao xuống cuối bàn nước rồi đi ra mở cửa.anh Nash ngồi trên bậc thềm, lưng dựa thành cầu thang, trên tay là một chai thủy tinh đế vuông đã được uống quá nửa. Quần áo anh ướt sũng, tóc tai cũng bết hết cả lại.

“Nash, anh đang làm gì ở đây thế?”

anh từ từ ngẩng mặt lên, có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Tại nhà của tôi. “anh đang ngồi uống rượu trước cửa nhà em. Có muốn làm một ngụm không?” – anh giơ chai whiskey lên và tôi lắc đầu từ chối. Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại để tránh làm bố thức giấc – “Sao anh lại ngồi uống trước cửa nhà em thế?”

“Bởi vì thảm cỏ ướt quá không ngồi được.”

“Đó là bởi vì trời đang mưa. Đưa cho em nào.” – Tôi giằng lấy chai rượu trên tay anh – “anh đi bộ tới đây đấy à? Quần áo anh ướt hết rồi kìa.”

Nash bật cười nhưng tiếng cười của anh đầy cay đắn và có phần nghẹn ngào. “Mẹ anh không ủng hộ lái xe khi đang say.”

“Phải nói là mẹ anh không ủng hộ việc anh uống say như thế này. đi nào, lau khô người đi rồi em đưa anh về.”

“anh không muốn về nhà.”

“không về nhà thì đâu. đi nào, để em giúp anh.” Tôi cố kéo anh ấy dậy nhưng Nash quá nặng, mà sức tôi lại yếu. Cuối cùng anh ấy đã phải tự vịn cầu thang lảo đảo đứng dậy.

Giờ anh ấy quá say để có thể giấu đi những vòng xoáy cảm xúc đang xoay tròn trong mắt mình – những vòng xoáy của nỗi nhớ nhung và sự bối rối. Kế đó, anh từ từ cuối xuống như muốn hôn tôi.

Tôi vội lùi lại và chặn một tay lên ngực anh. Tim tôi nhói đau, tôi đau cho anh. Cho tôi. Cho bốn người chúng tôi. Và cho cả số phận trớ trêu đã gắn kết chúng tôi lại với nhau.

“Đừng. Đừng là,m vậy mà, anh Nash.” Tôi nói và hai vai anh rủ xuống như thể mất hết sinh khí.

Tôi mở cửa cho anh vào nhà, nước từ quần áo anh rỏ tong tỏng xuống sàn nhà gỗ. “Bạn trai em đâu?”

“đi làm.” – Tôi đóng cửa lại và đặt chai rượu lên bức tường lửng ngăn giữa bếp và phòng khách, sau đó chạy vào bếp mở ngăn kéo lấy một cái khăn sạch cho anh – “Bạn gái anh đâu?”

“trên giường.”

“Của anh?”

“Ừ.” – anh gật đầu, và tim tôi bỗng thắt lại, một phản ứng mà bản thân tôi cũng không hề ngờ tới – “Đó là điều em muốn đúng không? Em muốn anh đến với cô ấy, để anh có thể quên em đi?”

Nash cầm lấy cái khăn tôi đưa cho anh và lau mặt, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời tôi. “Em chỉ mong anh được hạnh phúc, Nash ạ.” Và không còn dính dáng gì tới thứ hơi thở độc hại kia.

“Vậy thì đúng ý em rồi còn gì.” – anh vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm – “Hãy nói với anh điều đó có khiến em cảm thấy đau lòng đi, Kaylee. Dù chỉ là một lần thôi.”

Tôi thở ra thật chậm rãi và cầm lấy cái khăn anh vừa đưa lại cho tôi. “Có, em có thấy đau lòng. Và không phải chỉ một chút thôi đâu.” – Tôi đau lòng khi nhìn thấy anh trong bộ dạng như thế này, bởi tôi hiểu rằng chính tôi đã góp phần không nhỏ đẩy anh rơi vào hoàn cảnh hiện nay. Và tôi luôn dằn vặt bản thân mình vì điều đó – “anh vào phòng tắm hong khô người đi. Em sẽ lấy cho anh ít quần áo khô mặc tạm.” Đồ của bố tôi hơi rộng so với anh nhưng ít ra anh cũng có cái để mặc.

“anh không muốn mặc quần áo của bố em đâu. Bố em ghét anh thế mà.”

“không lẽ anh định mặc đồ của em?”

Nghe thấy vậy, Nash đành cau có cởi giày, lảo đảo đi về phía phòng tắm.

Tôi mở máy sấy lấy ra một cái quần sóc thể thao và một cái áo phông sạch, rồi gõ cửa phòng tắm đưa cho Nash. trên người Nash ấy lúc này chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ở quanh thắt lưng.

“Đây.” Tôi đưa cho anh bộ quần áo sạch và anh giơ tay đón lấy, mắt không rời khỏi tôi.

“Tại sao em lại làm như thế này hả Kaylee?” anh hỏi, và tôi giơ một ngón tay len ra hiệu cho anh trật tự. Tôi không thể tắt tiếng của anh giống như đã làm với mình. Nhưng tôi không biết phải trả lời câu hỏi của anh thế nào. Tôi thậm chí còn không biết anh đang hỏi vấn đề gì – bởi vì tôi đã làm rất nhiều việc không đáng tự hào, và phần lớn đều liên quan tới anh. “anh thay quần áo đi rồi chúng ta nói chuyện. Nhưng sau đó anh sẽ phải về nhà.”

Nash đóng cửa phòng tắm lại và tôi đứng dựa lưng vào tường, trước cửa phòng ngủ đợi anh. một phút sau, anh từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc mỗi cái quần sóc của bố tôi, còn áo phông vứt trên nóc toa-lét. Tôi dứng thẳng người, chặn ngang trước cửa phòng, và khi anh bước lại gần hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi nước mưa tên da thịt anh. “Em định không cho anh vào phòng à?” anh thì thầm hỏi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em không nghĩ đó là một ý hay.” Vì rất nhiều lý do. Hai trong số đó là vì anh Tod và Sabine.

“anh chỉ muốn nghe em giải thích rõ ràng mọi chuyện thôi, Kaylee. Em không nhĩ là mình còn nợ anh một lời giải thích, sau khi đã đổ tội giết người cho anh à?”

Làm sao tôi có thể nói không khi anh ấy đã nói như vậy?

Tôi lùi lại ra sau và nhường chỗ cho anh vào phòng. Nash quay đầu nhìn quanh phòng tôi như thể nhiều năm rồi anh chưa quay lại đây. Và tôi cũng có cảm giác tương tự. đã có quá nhiều thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn, đến nỗi cứ mỗi lần nghĩ về chúng là đầu óc tôi lại quay cuồng.

“Em đã kê lại mọi thứ.” Giọng anh líu hết cả lại.

“Vâng. Em không thể… Đây là nơi em đã chết. Nó quá…” - Tôi nuốt nước bọt, mặt cúi gầm xuống đất – “Em cầm một sự thay đổi.”

Nash bước tới, ngồi xuống mép giường và Styx hé mắt nhìn anh hờ hững rồi lăn ra ngủ tiếp. Hai mắt anh nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay, còn tôi lượn qua lượn lại chỗ cửa phòng, một cách gượng gạo. “anh đã suy nghĩ rất nhiều, cố gắng lý giải xem tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng không tài nào tìm được câu trả lời. Mọi thứ vẫnđang rất ổn, tự nhiên…” – anh ngẩng đầu lên, cau mày nhìn tôi, như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó rất kinh khủng – “anh ta đã động vào em rồi hả?”

“Mọi chuyện không hề ổn, anh Nash ạ.”

Nhưng anh lờ đi như không nghe thấy gì. “anh ta được phép hôn em, còn anh thì không? anh thật không hiểu, sao chúng ta lại đến nông nổi này hả Kaylee?”

“anh Nash…”

“anh biết, anh biết. anh có thể ngồi đây và liệt kê lại cho em nghe toàn bộ những gì đã xảy ra, những sai lầm mà hai chúng ta đã mắc phải, nhưng dù thế nào thì nó cũng không đáng để có kết cục như ngày hôm nay.”

“Em hiểu. Bản thân em cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy. Và em rất tiếc về điều đó.” – Tôi không biết mình đã xin lỗi anh bao nhiêu lần rồi, chỉ biết rằng rất nhiều, không sao đếm xuể - “Em cũng không hề muốn chúng ta chia aty nhau như vậy nhưng mối quan hệ của chúng ta chỉ có thể đến đó mà thôi.” – Tôi kéo ghế ra cạnh giường rồi ngồi xuống – “chúng ta chỉ nên làm bạn, anh Nash ạ. anh không nghĩ vậy sao? Chúng ta đã quá thân trong một khoảng thời gian quá dài để rũ bỏ hết mọi thứ. Nhưng chúng ta sẽ không thể tiến xa hơn tình bạn.”

“Bởi vì anh Tod.”

“không phải.” – Tôi lắc đầu, ước sao Nash có thể hiểu được điều tôi đang cố nói – “Bởi vì em. Bởi vì anh. Bởi vì chúng ta đã rất cố gắng nhưng vẫn không được. Và sự cố gắng níu kéo ấy suýt chút nữa đã hủy hoại cả hai chúng ta, và đấy không phải là tình yêu, anh Nash ạ. Tình yêu là thứ chắp cánh cho ta, khiến ta cảm thấy trọn vẹn, kể cả dù đôi khi nó làm ta bị tổn thương.”

Nash thở ra chậm rãi, ahi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay, sau đó anh ngẩng mặt lên nhìn tôi. Nỗi đau đớn và sự tổn thương trong mắt anh khiến tôi như muốn chết đimột lần nữa. “anh Tod đã khiến em cảm thấy như vậy à? Trọn vẹn?” Tôi gật đầu. “Trọn vẹn hơn bao giờ hết.” Ít nhất là từ sau khi mẹ tôi qua đời và bố tôi bỏ đi.

Quai hàm anh bạnh lại, môi mím chặt, như thể đang cố kìm nén những lời mà anh hiểu rằng tốt nhất anh không nên nói ra. Chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt anh buồn bã và thất vọng đến như vậy. “anh rất tiếc vì đã không thể mang lại cảm giác đó cho em, Kaylee ạ. anh rất muốn như vậy. anh muốn được đủ tốt để xứng đáng với em. Ở một góc độ nào đó, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn sau khi em và anh ta…” – Giọng anh đầy đau khổ, ánh mắt như đang cầu xin mong tôi hiểu cho anh – “Sau khi anh nhìn thấy em và anh ta ở hành lang. Bởi vì em cũng đã mắc lỗi. anh tưởng rằng nếu em không còn hoàn hảo, em sẽ hiểu và thông cảm cho anh, và chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng đấy là vì anh tưởng đó chỉ là một nụ hôn bình thường, và…”

Nash ngừng lại, cúi đầu im lặng mất một lúc. Sau đó anh ngẩng lên, ahi mắt rưng rưng nhìn tôi. “Nếu ngày hôm đó ở bãi để xe, anh không say thuốc – nếu Nash không dùng thuốc trở lại – liệu chuyện của chúng ta có khác đi không? Liệu em có cho chúng ta một cơ hội nữa không?”

Tôi trào nước mắt, nghẹn ngào nói với anh. “anh Nash, anh đừng bao giờ nghĩ như vậy. Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Chúng ta đã chia tay. anh Tod và em cũng đã đến với nhau.” – Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – “anh ấy đã chết vì em, Nash ạ. anh ấy đã từ chối không chịu làm thần chết của em, vì thế ông Levi đành phải lấy đi linh hồn của anh ấy.” – một thần chết khi không còn linh hồn sẽ tan biến vĩnh viễn – “Mọi chuyện là như vậy.”

Hai mắt anh Nash mở to, sau đó nhíu lại đầy khó hiểu. “Vậy sao anh ta vẫn…”

“Em đã phải thỏa hiệp để cứu anh ấy.”

“Và giải oan cho anh…?”

“Đúng vậy.” – Tôi ngả người ra sau ghế - “Đó là điều tối thiểu am có thể làm cho anh, và em rất tiếc vì bà Madeline đã không thể làm gì để xóa tan dư luận.”

“Ừ, anh cũng vậy.” Hỏi thở của anh nồng nặc mùi rượu whiskey.

“anh biết không, nếu Nash không côn gkhai tỏ ra ghét em – nếu chúng ta vẫn chơi với nhau như trước đây – thì mấy cái tin đồn về việc em bị anh đâm sẽ nhanh chóng dập tắt thôi. Chẳng có ai điên mà đi là m bạn với kẻ định giết mình.”

Nash nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ mất một lúc, làm tôi còn tưởng anh đã ngủ gật, nếu không phải đột nhiên anh mở mắt ra nói tiếp. “anh có thể làm như thế. Chúng ta có thể thử làm bạn, nếu đó là tất cả những gì em có thể dành cho anh. Nhưng với mình em thôi, còn anh ta thì không.”

“anh Nash…”

“Kaylee, anh ấy là anh trai của anh. Vậy mà anh ấy nỡ đâm sau lưng anh như thế. Em là con một, vì thế am không hiểu được đâu. anh không thể… anh không thể nhìn hai người ở bên nhau. Ít nhất chưa phải lúc này.”

“OK.” – Tôi gật đầu – “Em hiểu. Nhưng theo em anh vẫn nên nói chuyện với anh ấy, kể cả nếu am không có mạt ở đó. anh không biết là anh ấy thương anh nhiều đến thế nào đâu.”

“Thương anh mà lại đi cướp bạn gái của em mình thế à?”

“Chẳng có chuyện ai cướp ai ở đây hết anh Nash ạ.” – Tôi đã quá mệt mỏi khi mọi người cứ nói như thể tôi là một cái ô tô hay một thứ đồ trang sức không có chính kiến không bằng – “Đó hoàn toàn là quyết định của em. Em rất tiếc vì nó đã diễn ra như vậy, nhưng em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.”

Nash lại nhắm mắt lại. Những lời tiếp theo của anh líu ríu bởi rượu và cơn buồn ngủ, và tôi tự hỏi không hiểu nãy giờ anh có nghe tôi nói gì không. “anh có thể ở lại đây đượckhông? Trời đang mưa…” Rồi không đợi tôi trả lời, anh ngả người nằm xuống giường, và theo bản năng Styx cũng nhích lại gần anh để tiếp thêm hơi ấm.

Tôi đàn thở dài bất lực, kéo cái chăn ở phía cuối giường lên đắp cho Nash. Đột nhiên mắt anh mở trừng ra và anh chộp lấy tay tôi, miệng lẩm bẩm nói. “Tôi nay anh vừa nhìn thấy Scott.” Nếu không phải vì tôi đã chết có lẽ cú sốc vừa rồi cũng đủ để lấy mạng tôi.

“Cái gì? anh nhìn thấy lúc nào?” – Nhưng hai mắt của Nash đã khép lại – “anh nhìn thấy anh Scott ở đâu?” – Tôi tìm mọi cách lay anh ấy dậy nhưng vô ích – “anh Nash!” – Tôi cầm hai vai anh cố lay thêm lần nữa và làn này anh đã chịu mở mắt, nhưng ánh mắt không hề tập trung vào tôi – “anh đã nhìn thấy anh Scott ở đâu?”

“Ở… ngoài…” Sau đó anh nhắm mắt lại và bắt đầu ngáy.

“Ở ngoài?” – anh Tod hỏi, trước khi tôi nhận ra sự có mặt của anh – “Ở ngoài chỗ nào mới được chứ?”

“Em không biết. Ở đây? Nhà anh ấy? Hay đâu đó trên đường?” – Tôi mở tủ lạnh, lấy ra hai lon soda rồi dùng chân đóng cửa tủ lại – “anh ấy đã đi bộ từ nhà tới đây, vì thế anh ấy có thể nhìn thấy Scott ở bất kì đâu. Giả sử anh ấy thực sự nhìn thấy anh ta thật.” – Tôi nhún vai, đưa cho anh Tod một lon – “anh nên nhớ là em anh đến đây trong tình trạng say bí tỉ. Ai mà biết được anh ấy đã nhìn thấy gì?”

“Là Scott thật đấy.” – Tod cầm lấy lon nước và bật nắp lon – “trên đường tới đây anh đã ghé qua bệnh viện kiểm tra và thấy phòng cậu ta trống không. anh đoán đó là lí do tại sao đồ đạc của cậu ta được đóng gói cẩn thận như thế lúc chúng ta đến ngày hôm qua.”

“Tức là sao, họ đã thả anh ta ra ý hả? Họ có thể làm như vậy sao?”

“anh không biết.” – Tod nhún vai tỏ ý xin lỗi – “Em mới là người có kinh nghiệm ở đây.”

“Khỏi cần anh nhắc, em vẫn nhớ mà. Em được xuất viện là vì bác Brendon đã dùng sức Ảnh hưởng để ép bác sĩ kí giấy cho em. Nhưng em đâu có nghe thấy tiếng nói trong đầu và co rúm lại trước những cái bóng. không thể tin nổi họ có thể vô trách nhiệm đến nỗi đồng ý ký giấy xuất viện cho một bệnh nhân như Scott.”

Trước khhi anh Tod kịp trả lời, tôi nghe có tiếng gõ cửa ở ngoài cửa trước. Tôi đi ra phòng khách và ghé mắt nhìn qua lỗ cửa. “anh ấy đang làm cái quái gì ở đây thế?” Sabine sẵn giọng hỏi, ngay khi tôi vừa mở cửa. Chị ta thậm chí còn chẳng buồn chùi chân, cứ thế đi thẳng qua mặt tôi, vào trong phòng khách.

“Vẫn như mọi ngày thôi.” – anh Tod nói – “Tự hủy hoại bản thân một cái từ từ.”

Tôi lườm anh một cái rồi quay sang nói với Sabine. “Tôi nghĩ chị cũng biết tại sao rồi.” Để chắc chắn, tôi vẫn ngó đầu qua cửa sổ xem xét bên ngoài có gì bất thường không nhưng không thấy gì, ngoại từ cái xe của Sabine, không những đang đậu ở sai làn đường mà còn đậu trước mặt thùng thư nhà hàng xóm.

“Để xem…” nói rồi chị ta quẳng chùm chìa khóa lên bàn nước và đi thẳng về phía hành lanh, mặc kệ cho anh Tod gọi với theo.

“Cậu ấy say quá, ngủ không biết gì nữa rồi, Sabine. Tốt hơn hết cứ để yên cho cậu ấy ngủ cho giã rượu đi.”

“Thế là thế nào?” – Tôi hỏi anh, sau khi Sabine đã đi khuất – “Họ thả Scott ra, vì lý do gì thì em không biết, nhưng anh ta đã tới ngay nhà anh Nash?”

“Hoặc nhà em.” – Tod nhún vai – “Chúng ta chưa biết là Nash đã nhìn thấy cậu ta ở đâu.”

“anh có nghĩ là anh ta vẫn đang bị nhập không?”

“anh ấy đã uống bao nhiêu mà say không biết trời trăng gì thế?” – Sabine quay ra phòng khách, cau mày nhìn chai whiskey chỉ còn một nửa đang để trên bức tường lửng – “Ai bị nhập cơ?”

“Chuyện dài lắm.” Tôi ngồi khoanh chân lại trên ghế cạnh anh Tod.

Sabine nhún vai. “Đằng nào cả ba chúng ta cũng đâu cần ngủ.” Mỗi đêm các mara chỉ cần ngủ bốn tiếng là đủ, và Sabine có lẽ cũng đã ngủ gần đủ khi tôi gọi điện và đánh thức chị ta.

“OK, nhưng chị nhỏ tiếng xuống cho tôi nhờ.” - Tôi không muốn làm bố thức giấc, cũng không thể làm tắt tiếng chị ta – “Có một anh chàng tên Scott từng học ở trường chúng ta…”

“Scott Carter ý hả?” – Sabine cắt ngang – “Gã nghiện hơi lạnh chứ gì?” – Khi thấy tôi trố mắt ngạc nhiên, chị ta liền đảo tròn hai mắt nói – “Kaylee, cô nên nhớ Nash là bạn thân của tôi. Chúng tôi có nói chuyện mà.”

Chị ta nói cũng phải. “cô biết được những gì rồi?” anh Tod hỏi.

“anh Nash và hai cậu bạn thân nghiện hơi lạnh – Hơi thở của lão Avari, gã tà mà mà tôi đã gặp ở căn-tin.” – Cũng là lần chị định bán đứng tôi để giành lại anh Nash cho bản thân – “Dough chết, Scott hóa điên còn anh Nash vì không phải là con người nên không sao. Nhưng anh ấy đã bị một người đáng ra phải ở bên cạnh động viên giúp đỡ anh ý, bỏ rơi hoàn toàn.”

“Tôi không hề… Đó không phải là…” – Tôi không muốn tiếp tục giải thích với Sabine, rằng tôi không hề bỏ rơi anh Nash, rằng hơi lạnh đó không phải là thứ chia rẽ chúng tôi – “Giờ điều quan trọng là Scott đã xuất viện, và anh Nash nói vừa nhìn thấy anh ta tối nay.”

“OK, anh ấy gặp lại bạn cũ là tốt chứ sao mà hai người cứ làm như là chuyện động trời không bằng. Cái chúng ta cần phải quan tâm ở đây là tại sao anh Nash lại say bí tỉ như thếtrên giường của Kaylee kìa.” – Chị ta hậm hực liếc đôi mắt đen sắc lẹm về phía tôi – “Ít ra cô nên đưa anh ấy một cái áo chứ.”

“Chị cứ làm như mình thanh cao lắm không bằng.” Tôi bật lại. Tôi vẫn chưa quên cái hôm chị ta cởi áo nhảy bổ vào anh Nash lúc tôi cũng đang có mặt ở đấy. Sabine giận tím mặt nhưng không nói lại được gì tôi.

“Xem ra đây là chuyện của phụ nữ rồi.” – anh Tod nói – “anh có nên đi làm một ít bỏng ngô không nhỉ?”

Tôi huých nhẹ vào mạng sườn anh một cái rồi quay sang trừng mắt lườm cô nàng mara. “Vấn đề là Scott đáng ra không được phép rời khỏi bệnh viện. anh ra không phải chỉ hơi có vấn đề về tâm lý đâu Sabine ạ. Não anh ta đã bị tổn thương vĩnh viễn do tác động của hơi lạnh. Chưa kể lão Avari thường xuyên tạo ra các âm thanh và ảo giác để tra tấn và hành hạ anh ta.”

“Vậy thì làm sao anh ta ra được khỏi đó?”

“Bọn tôi cũng chưa biết.” – Tôi thừa nhận – “Nhưng tối qua lúc bọn tôi tới gặp Scott, thấy đồ đạc của anh ta đã được gói gém cẩn thận. Có vẻ như anh ta được ra viện thật.”

Sabine cau mày. “cô đã gặp Scott tối qua ý hả?”

“Có thể gọi là như thế. Bọn tôi qua đó định nhờ anh ta hỏi hộ lão Avari vài câu, ai ngờ lúc đến nơi đã thấy Scott bị lão Avari nhập vào từ bao giờ rồi. Cuối cùng bọn tôi đã trực tiếp tiếp chuyện lão ta.”

“Vậy là cô vừa tự trả lời câu hỏi của mình rồi.”

anh Tod quay sang nhướn mày nhìn tôi. “cô ta đang lảm nhảm cái gì thế?”

Sabine lại đảo tròn hai mắt, tỏ vẻ ngán ngẩm trước sự chậm hiểu của anh Tod và tôi. “cô phát hiện ra Scott bị nhập là bởi vì anh ta đã có những hành xử không giống với anh ta thường ngày đúng không?” – Chị ta hỏi và cả hai chúng tôi cùng gật đầu – “Vậy thì lão Avari hoàn toàn có thể nhập vào anh ta đủ lâu để thuyết phục các bác sĩ là anh ta đã hết điên.”

“Tôi không nghĩ là như thế.” – Tôi lắc đầu và gạt đi. Và tôi thấy mừng vì anh Tod cũng không có vẻ gì là tin lời chị ta. “cô không thể tưởng tượng nổi tình trạng của Scott tệ đến mức nào khi chúng tôi gặp cậu ta hồi mấy tháng trước đâu.” anh Tod nói.

“Cứ cho là thế đi nhưng khả năng lão Avari giả vờ đủ tỉnh táo và khỏe mạnh trong các buổi khám bệnh với bác sĩ là hoàn toàn có thể đúng không?” Sabine hỏi.

Tôi không tin vào giả thuyết của Sabine nhưng tạm thời tôi chưa tìm ra cách giải thích nào hợp lý hơn. “Nếu anh Nash đã nhìn thấy Scott tối nay thật, rất có thể người anh ấy thựcsự nhìn thấy là lão Avari, trong thân xác của Scott. Và nếu lão ta đã tìm đến anh Nash, lão ta sẽ còn tìm đến những người khác. Chúng ta cần phải sát cánh bên nhau, khi không ở nhà. Ít nhất cũng phải thành từng cặp.” Tôi nói.

“Tôi chọn anh Nash.” Sabine nhanh nhảu giơ tay, không quên nguýt qua tôi một cái sắc lẹm.

“Tôi không giành bạn trai của chị đâu mà lo.” Cứ cho là ngày mai thức dậy anh ấy vẫn nhớ những gì chúng tôi đã nói với nhau tối nay, trước khi anh ngủ thiếp đi, thì Nash và tôi vẫn còn một chặng đường xa phía trước để có thể tiến tới một tình bạn thân thiết, vô tư thực sự.

“anh ấy không phải là bạn trai của tôi.” Sabine nói, và tôi nghe thấy có chút cay đắng trong giọng nói của chị ta.

“Nhưng tôi tưởng…anh ấy nói…”

Sabine quay sang hỏi anh Tod. “cô ta sẽ còn phải chết bao lâu mới hết ngây thơ thế?” – Và không đợi câu trả lời của anh, chị t nói tiếp với tôi – “Chỉ có đám gái trinh mới nghĩ sex có ý nghĩa nhiều đến như thế, Kaylee ạ.” – Tay anh Tod siết chặt lấy tay tôi, trước khi tôi kịp mở miệng tranh luận với chị ta. Chị ta đang nói dối. nói dối. Chắc chắn nó phải có ý nghĩa gì đấy với Sabine, kể cả khi chị ta không chịu thừa nhận chuyện đó. Nhưng anh Tod không muốn tôi bóc mẽ chị ta.

Sabine chưa bao giờ nói dối tôi. Kể cả khi chị ta tìm cách chia rẽ tôi và anh Nash.

“anh ấy ngủ với tôi, nhưng hãy nhìn xem anh ấy đã tìm đến đâu sau khi tôi ngủ thiếp đi.” Chị ta thở dài cay đắng., giang rộng hai aty như muốn ám chỉ căn nhà của tôi.

“không, Kaylee.” – Sabine buồn bã lắc đầu, còn tôi chỉ biết nắm lấy tay anh Tod đầy bất lực – “cô mới là sự lựa chọn của anh ấy. Còn tôi chỉ là thói quen.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui