"Nếu chúng ta bị phát hiện thì sao nhỉ?" - anh Nash hơi do dự. Một anh chàng cao gầy, mặc áo da màu nâu, hối hả vác cái hộp kèn tuba chạy vụt qua, xém chút nữa thì va vào vai tôi, may mà có anh Nash kịp kéo lại.
"Ý anh là chúng ta bị phát hiện ở đây..." - trong thế giới của loài người – "Hay ở đó?" Tôi thì thào hỏi lại, không muốn thốt ra từ "Cõi Âm" ở nơi công cộng. Nhất là lại ở trường nữa chứ.
"Cả hai." Anh Nash dừng lại và tôi đi theo anh tới chỗ hốc tường thụt hẳn vào, gần toa-lét tầng một.
"Em nghĩ HLV Rundell thậm chí còn chẳng biết là em vắng mặt ý." - tôi có tiết Lịch sử Mỹ vào tiết cuối nhưng dạo này thầy ý còn bận nghiên cứu sơ đồ chiến thuật cho các trận thi đấu sắp tới của đội bóng, hơn làngồi soạn giáo án. Vì thế hơn một tuần rưỡi nay, cả giờ tụi tôi chỉ ngồi xem các thước phim tài liệu về thời kỳ nội chiến – "Nhưng nếu bị phát hiện, chắc chắn họ sẽ gọi điện về cho bố em..." Và tôi sẽ có mặt ở nhà trước khi trời tối cho tới khi 18 tuổi mất.
Bố tôi đang rất cố gắng để làm một người cha tốt và bố đã làm không tồi. Nhưng có một số việc bố lại hơi khắt khe quá mức cần thiết. Ví dụ như thời gian dành cho gia đình - các bữa tối Chủ Nhật với nhà bác Brendon - và báo cáo thường xuyên cho bố biết tôi đang ở đâu, làm gì.
"Còn nếu chúng ta bị phát hiện ở đó..." - tôi nhún vai – "Coi như là tiêu đời."
Anh Nash nuốt nước bọt cái ực. "Nếu may mắn, chắc chúng ta sẽ không phải tới đó đâu. Chưa cần thiết." - nhưng tôi nghe thấy có chút ngập ngừng trong giọng nói của anh – "Thế bố em tưởng là em đi đâu?"
"Xuống phố với em." - Emma nói. Tôi giật mình quay phắt lại và thấy cô bạn thân đang đứng dựa lưng vào tấm poster màu tím nhạt của CLB cờ vua dán trên tường phía sau lưng chúng tôi – "Sau khi đi làm về, tụi em sẽ đi ăn pizza và tìm mua quà sinh nhật ẹ em." Emma nháy mắt cười với tôi. Mặc dù được xếp vào hàng top trong trường vì vẻ ngoài quyến rũ của mình nhưng Emma không hề kênh kiệu và quan tâm tới mấy chuyện đó, và tôi yêu quý cậu ấy cũng vì cái tính ấy.
Không khó gì để tôi thuyết phục anh chàng đồng nghiệp, mê Emma như điếu đổ, đổi ca thứ Sáu của cậu ấy với ca thứ Ba của tôi. Bốn tiếng ở bên cạnh Emma trong quầy bán vé là ước mơ của mọi chàng trai.
"Em đã hứa sẽ đưa cậu ấy về nhà trước 10 giờ 30 vì thế hai người đừng có về muộn đấy." Emma cảnh cáo.
Anh Nash nhe răng cười và kéo tôi vào trong lòng. Trái tim tôi như muốn lịm đi vì hạnh phúc. "Không thành vấn đề."
Anh Tod đã dò la được rằng siêu-thần-chết Libby sẽ đi thu dọn một Hơi thở của Quỷ nữa vào tối hôm đó, ở Abilene - cách chúng tôi 6 giờ chạy xe, cả đi lẫn về. Tính cả các lần dừng lại để nghỉ ngơi, ăn tối nhất là thời gian để thuyết phục cô Libby giúp tụi tôi, chắc chắn đó là một đêm dài.
"Mà hai người định đi đâu thế?" - Emma tủm tỉm liếc tôi đầy ẩn ý – "Hay là mình không cần phải biết?"
"Ừ, có lẽ cậu không biết thì tốt hơn. Và không phải là điều cậu đang nghĩ đâu." Tôi thở dài.
Nụ cười trên môi Emma méo xẹo, ánh mắt cô nàng giờ đã chuyển sang lo lắng. "Là việc của bean sidhe à?" Emma vừa thì thào hỏi vừa ngó nghiêng đầy dò xét xung quanh xem có người nghe lén không.
"Ừ." Tụi tôi đã phải giải thích sơ qua cho cậu ấy nghe về thế giới Cõi Âm, hôm anh Nash và tôi giành lại linh hồn của Emma từ tay ả thần chết và cứu sống cậu ấy. Nhưng cũng đồng thời vô tình kết thúc cuộc sống của một người khác - và điều ấy sẽ còn tiếp tục ám ảnh tôi cho tới cuối đời. Emma không hề biết về sự tồn tại của anh Tod hay bất kỳ một thần chết nào. Tôi không muốn kể cho cậu ấy nghe về những thứ có thể gây sự chú ý của Cõi Âm tới cậu ấy. Tôi không cứu sống Emma để lại đánh mất cậu ấy. Thêm một lần nào nữa.
Vì thế tôi thấy khá tội lỗi khi nhờ vả Emma nói dối hộ mình như thế này. Nhưng quả thực tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì anh Nash cũng sẽ phải đi cùng với tôi. Xem ra mình cần phải kiếm thêm vài đứa bạn thân nữa mới được...
"Cậu sẽ không bỏ cả giờ tiếng Pháp đấy chứ hả?"Emma hốt hoảng kêu lên.
"Không, chỉ lịch sử thôi." Vốn từ vựng tiếng nước ngoài của Emma cũng tệ như trí nhớ của tôi về ngày tháng và các con số. Tôi giúp cậu ấy tiếng Pháp, và cậu ấy sẽ trả ơn cho tôi vào giờ lịch sử. Một sự phối hợp hoàn hảo, và bọn tôi cũng không hẳn là đang gian lận. Bọn tôi chỉ là đang... giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi đâu cần phải biết chiến tranh 1812 kết thúc vào năm nào đúng không?
"Thế thì chúng ta đi thôi không muộn."
Anh Nash cúi xuống hôn chào tạm biệt tôi, trước khi Emma kéo giật tay tôi lôi đi. Anh nháy mắt cười với tôi rồi đi về hướng ngược lại. Tôi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn theo bóng anh đầy tiếc nuối.
Tôi quay lại vừa kịp lúc mặt tôi chỉ còn cách mặt chị Sophie chưa đầy chục phân.
"Mắt mũi để đâu thế." Chị hằn học nhìn tôi, mắt sắc lẹm như dao.
"Xin lỗi." Tôi lầm bầm trước cuộc chạm trán không hề mong muốn với bà chị họ. Nếu là trước đây tôi sẵn sàng nổi đóa lên với chị ta ngay, khi mà sự chảnh chọe của chị có thể được coi là bản tính tự nhiên. Nhưng sau những biến cố vừa xảy ra với cuộc đời chị ấy, tôi lại không thể, ngoài một sự thương cảm.
Mặc dù chị Sophie luôn đổ lỗi cho tôi về cái chết của mẹ chị ấy.
Khi lòng tự trọng không cho phép tôi lùi lại nhường đường cho chị Sophie, chị ấy đứng tránh sang một bên và nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ, mà nếu ai yếu bóng vía chắc phải sợ phát khiếp. Và cái nhìn lại đầy thương cảm của tôi chỉ càng khiến cho chị ấy điên tiết hơn.
"Em họ của cậu đúng là dị hợm" - bạn thân của chị Sophie, Laura Bell, đứng bên cạnh dè bỉu.
Chị Sophie ngúng nguẩy quay lưng đi về phía cuối hành lang. "Cậu không thể tưởng tượng nổi đâu..."
"Để tâm tới bọn đấy làm gì ệt." - Emma kéo tôi đi vào trong lớp – "Laura đang ghen tỵ với cậu và anh Nash ý mà." - Bởi vì nhỏ đó cũng từng có thời cặp kè với anh Nash, dù chỉ là trong một khoảng thời gian rất ngắn – "Còn Sophie thì trước giờ vẫn đáng ghét thế mà."
Tôi ngồi xuống dãy bàn thứ năm, vừa kịp lúc cô Brown – người tôi dám chắc là chưa từng đặt chân đếnPháp nhưng cứ khăng khăng bắt chúng tôi gọi là Madame Brown - hắng giọng yêu cầu cả lớp ổn định chỗ ngồi. "Chị ấy vừa mất mẹ mà Emma."
"Cậu cũng thế mà!"- Emma lật tìm mấy trang vở đãđược gập sẵn, dấu hiệu chứng tỏ cậu ấy đã làm bài tập ở nhà – "Và cậu không hề đổ lỗi ấy lên đầu người khác."
Trước khi tôi kịp nhắc cho cậu ấy nhớ là tôi đã có 13 năm để vượt qua cái chết của mẹ mình thì Madame Brown từ trên bục giảng chỉ cái bút viết bảng màu đen về phía Emma. "Mademoiselle Marshall?" - cặp lông mày mỏng dính của cô nhướn cao – "Avez-vous quelque chose pour dire?"
"Ừm..." - hai má Emma đỏ lựng lên, cúi xuống lập bập giở sách, miệng lẩm bẩm – "Dire... dire..."
"Có gì để nói..." - tôi thì thào, môi vẫn không hề động đậy. Công nhận kỹ năng nhắc bài của tôi càng ngày càng điêu luyện – "Cậu có gì để nói không?"
"À. Non, Madame." - Emma dõng dạc nói rất to cho cả lớp nghe thấy.
"Bon!" - Madame Brown quay mặt lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng.
Emma ngồi thụp xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với tôi đầy biết ơn. "Cậu nói câu "Tôi ghét môn học này" bằng tiếng Pháp như thế nào?"
"Chúng ta có nên chờ anh ấy không anh?" - tôi gõgõ ngón tay lên vô lăng, sốt ruột liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại – "Nhỡ đâu anh ấy bị kẹt lại với công việc ở bệnh viện thì sao." Là một thần chết mới học việc, hàng ngày anh Tod phải đi làm từ trưa tới nửa đêm tại một bệnh viện trong thành phố, kết thúc cuộc đời của những bệnh nhân có tên trong danh sách, sau đó mang linh hồn của họ tới nơi tái sinh. Theo quan điểm của tôi, đó là một việc làm rất vô nhân đạo, chẳng hiểu sao anh Tod có thể chịu được.
"Không cần đâu. Anh ấy đã đổi ca với một Tử thần khác rồi. Anh ấy sẽ xuất hiện ở đâu, khi nào, có giời mà biết được." - anh Nash, đang giúp tôi đổ xăng ở bên ngoài, ngó đầu vào trong xe. "Bình tĩnh đi em. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Tôi gượng cười, nắm chặt hai tay để lên đùi. Nhưng khi tay tôi đã yên vị thì đến lượt hai chân rung bần bật trên sàn xe. Trước giờ tôi chưa từng trốn học, dù chỉ là nửa tiết và với một đứa hay gặp xui xẻo như tôi, việc bị phát hiện ra là khó tránh khỏi. Nhưng miễn là sau khi chúng tôi đã lấy lại được linh hồn của chị Addison, còn thì tôi sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả.
Anh Nash xé lấy tờ hóa đơn trên máy, nhét vào túi quần phía sau, rồi chui vào trong xe. "Đi thôi!"
Tôi mới chỉ lấy bằng được 6 tháng nay, và chưa bao giờ lái xa quá khỏi Fort Worth. Cũng may, chỉ cần đi dọc theo quốc lộ 1-20 là tới Abilene, hơn nữa lại có anh Nash ngồi bên cạnh chỉ đường, nên phần khó nhất của chuyến đi hóa ra lại là quyết định xem nên dừng ở đâu để ăn tối.
Tôi đang cúi xuống định hút một ngụm sô-đa, đột nhiên bắt gặp đôi mắt xanh biếc của anh Tod đang nhìn tôi chằm chằm qua gương chiếu hậu, làm tôi hoảng hồn chọc cả cái ống hút vào mũi, thay vì vào miệng. "Á!" Theo phản xạ, tôi giơ tay ôm lấy mũi và làm rơi cốc sô-đa xuống đùi, nhưng may mà anh Nash đã kịp chộp lấy trước khi nó đổ tung tóe ra người tôi. Tay còn lại của anh nắm lấy vô lăng, phòng trường hợp tôi buông nốt cả tay kia ra.
Chiếc xe bị loạng choạng mất vài giây trước khi tiếp tục chạy bon bon trên đường cao tốc. Tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, xém chút nữa tôi đã đâm vào dải phân cách.
"Anh bị điên hả Tod?" Anh Nash gầm lên. Cứ lần nào anh em nhà này gặp nhau là y như rằng có tiếng quát tháo.
Sau khi đã hoàn hồn - tim và mũi cũng hết đau - tôi trừng mắt nhìn anh Tod qua kính chiếu hậu. "Anh đã đi đâu mà lâu thế?"
"Anh vừa ở chỗ Addy." - anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa kính, giọng đầy căng thẳng – "Tinh thần của cô ấy đang rất tệ, và anh không muốn bỏ cô ấy lại một mình với đám quản lý. Toàn một lũ ăn bám, anh thấy bọn họ còn tệ hại hơn cả đám đỉa đói dưới Cõi Âm.Vắt kiệt sức con nhà người ta bằng lịch trình làm việc dày đặc từ sáng đến tối. Anh đã hứa sẽ quay lại với Addy, sau khi nói chuyện xong với cô Libby."
"Cô ấy làm gì ở Abilene thế anh?"
"Thu lại Hơi thở của Quỷ từ một ông vua dầu mỏ 80 tuổi nào đó." Anh Tod vẫn không buồn nhìn về phía tôi, làm tôi phải hắng giọng mấy lần để gây chú ý. Tôi bật xi nhan chuyển sang làn đường bên cạnh để nhường cho cái xe cảnh sát phía sau vụt lên trước.
"Và ông vua dầu mỏ này sẽ chết ở đâu ạ?" Tôi tưởng tượng ra một căn phòng ngủ rộng lớn, treo đầy khung ảnh con cái, cháu chắt của ông ấy. Nơi mà nếu lọt vào được chúng tôi cũng khó lòng tìm được chỗ để trốn.
Thà cứ để anh Tod đi một mình còn hơn...
"Ông ấy đang ở trong viện dưỡng lão. Anh biết tay thần chết trực ở đó đêm nay, và anh ấy dự định sẽ kéo dài giờ nghỉ hôm nay. Chắc là vì quá hãi cô Libby."
Lẽ ra chúng tôi cũng phải thấy sợ nữ siêu thần chết ấy mới phải, vậy mà chẳng thấy đứa nào mảy may sợ sệt gì cả. Và chính điều đó mới khiến cho tôi thấy hơi sợ.
Một tiếng sau, theo chỉ dẫn của anh Nash, tôi dừng xe tại bãi đỗ xe của viện dưỡng lão Southern Oaks. Vì sợ muộn nên vừa xuống xe một cái, tôi và anh lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào bên trong tòa nhà. Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu xuống bóng.
Riêng anh Tod đã hô biến thẳng từ ô tô tới viện dưỡng lão, ngay khi tụi tôi vừa vào đến địa phận của Abilene. Một phần là để xem cô Libby làm việc lần nữa, nhưng một phần cũng là để níu chân cô ấy, chotôi và anh Nash tới. Anh Tod hoàn toàn có thể làm mấy việc này một mình nhưng anh ấy cứ khăng khăng khẳng định rằng cô Libby thích tôi - cô ấy đã thừa nhận sự có mặt của tôi ở buổi concert hôm trước - nên sẽ dễ đồng ý trả lời các câu hỏi của tôi hơn.
Mặc dù không tin lời anh Tod cho lắm nhưng tôi vẫn muốn thử giúp chị Addison.
Chúng tôi đi qua quầy lễ tân, lịch sự gật đầu chào cô y tá đang ngồi trực ở đó, đúng lúc anh Tod hiện ra nhập hội. Mặt cô ý tá kia trông vẫn rất bình thản, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay hốt hoảng gì cả, chứng tỏ cô ấy không thể nhìn thấy anh Tod.
"Henry White." - anh Tod đẩy hai chúng tôi –"Phòng 124. Nhanh lên, sắp tới giờ rồi."
Mặc dù đã biết là mình sẽ không phải cất tiếng khóc nhưng tôi cũng chẳng thích thú gì với chuyện trân trân đứng nhìn người khác qua đời. Dạo gần đây tôi đã phải chứng kiến quá nhiều chết chóc rồi. Tôi đã cố tình đi chậm như thế vậy mà vẫn đến kịp lúc cô Libby bắt đầu làm việc.
Cô ấy đang đứng ở góc phòng tối om, trong chiếc áo khoác da đen khác với lần trước, đôi mắt xanh thẫm của cô mở trừng trừng trông rất khiếp. Trán cô lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ việc hút lấy chất khí đang ì ạch thoát ra khỏi cơ thể người đàn ông nằm bất động trên giường kia, không hề dễ dàng gì.
Henry White đang chỉ có một mình trong phòng, cùng với bốn người chúng tôi và một cái máy theo dõi kê cạnh đầu giường, đang phát ra những tiếng báo động chói tai, không kém gì tiếng khóc của tôi. Tôi giơ tay day day hai bên thái dương, vừa ngạc nhiên vừa tội nghiệp cho ông Henry này, khi mà người ở bên cạnh ông lúc lâm chung chỉ có hai bean sidhe và hai thần chết, và một trong số đó đến đây để lấy mạng ông. Con của ông ấy đâu? Cháu chắt ông ấy đâu? Hoặc nếu không cũng phải có viên thư ký hay luật sư hám tiền nào đó chứ nhỉ? Chẳng lẽ ông ấy quả thực không có ai đủ thân thiết để ở bên cạnh ông khi thần chết gõ cửa sao?
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy bên ngoài hành lang. Một nữ y tá to béo mở cửa bước vào, mỉm cười chào tôi. "Cô là người nhà hả?" Vừa hỏi cô vừa bấm một nút gì đó trên chiếc máy cạnh đầu giường ông Henry và tiếng báo động kia kết thúc, trả lại sự yên ắng cho căn phòng.
"Không ạ." Tôi lo lắng hết nhìn cái xác trên giường lại nhìn vào góc phòng, nơi cô Libby vừa hút nốt đoạn Hơi thở của Quỷ, đen đúa và đặc xịt như nước cống, cuối cùng vào trong miệng.
"Bọn cháu là... khách tới thăm thôi ạ." Anh Nash vội đỡ lời tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi. Anh Tod mắt sáng rực, chăm chú đứng quan sát cô Libby, đầy thèm thuồng. Trong khi toàn thân tôi nổi hết gai ốc vì sợ.
Bây giờ chỉ cần miệng cô ợ ra một nhúm khói đen nho nhỏ thôi thì xin thề là tôi sẽ rời khỏi đây ngay, không cần biết gì nữa.
Run rẩy nắm chặt lấy tay anh Nash, tôi lùi lại ra đằng sau mấy bước, đứng dựa vào tường. Tôi vẫn luôn hy vọng rằng cơn hoảng sợ ấy sẽ nhanh chóng qua đi, khi tôi đã quen dần với mấy chuyện chết chóc này. Nhưng tôi đã lầm. Và theo tôi, đấy là một điều tốt.
Cô y tá vẫn tiếp tục bắt mạch cho ông Henry White, dù rõ ràng là ông ấy đã qua đời, và nói với chúng tôi bằng một giọng rất nhã nhặn. "Nếu thế thì hai bạn phải ra khỏi đây thôi."
Tôi cũng chỉ mong có thế. "Sao cô ấy không hô hấp nhân tạo cho ông ý hả anh?" Tôi quay sang thắc mắc với anh Nash lúc đi ra cửa. Ai cũng hiểu là dù có làm thế cũng không thế cứu sống được ông Henry nhưng cô ấy thậm chí còn không buồn thử.
"Nhiều năm trước ông ấy đã ký yêu cầu KCS, cô bé ạ." - ánh mắt cô y tá nhìn tôi đầy thông cảm. Có lẽ côấy sẽ là một thần chết tốt.
Tôi tò mò hỏi. "KCS là gì hả cô?"
"Không Cứu Sống. Ông ấy đã ký một tờ đơn yêu cầu các bác sỹ không can thiệp hay cấp cứu một khi trái tim ông ngừng đập. Ông ấy đã sẵn sàng ra đi."
Nếu ông Henry White biết được điều gì đang chờđợi mình sau khi chết có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ ký tờ đơn ấy. Hay là cái hợp đồng bán linh hồn cho quỷ.
Anh Tod và cô Libby lẳng lặng đi theo tụi tôi ra ngoài hành lang, nhưng ngoài anh Nash và tôi ra thì chẳng ai nhìn thấy họ. "Cậu đang đi theo ta đây hả?"Nữ thần chết quay sang hỏi anh Tod.
"Dạ, vâng ạ." - tôi quay lại và thấy anh đang nhe răng cười với cô Libby – "Em thực tình rất muốn học kỹ thuật này của cô. Thu thập Hơi thở của Quỷ thay vì linh hồn. Lúc biết cô sẽ tới đây hôm nay, em đã không cưỡng lại được, muốn hỏi cô thêm vài câu."
"Việc này không dành cho trẻ con" - cô trừng mắt lên đầy dữ dội, giọng lạnh như băng – "Cậu có 5 phút."
Anh Tod thở phào nhẹ nhõm và hai vị thần chết đi theo tụi tôi ra ngoài bãi để xe. Cô Libby ngồi trên nắp xe tôi, châm một điếu thuốc lá phì phèo và nheo mắt nhìn anh Tod chờ đợi. Tôi tự hỏi không hiểu mọi người đi qua có nhìn thấy làn khói thuốc lơ đãng cô ấy phả ra không.
"Cái đó..." - anh Tod ngập ngừng hỏi – "Cái đó giúp cô giữ Hơi thở của Quỷ trong người ạ?"
"Cái này á?" - cô giơ điếu thuốc lên, vẩy tàn thuốc xuống mặt đường nhựa. Anh Tod gật đầu và cô khẽ lắc đầu – "Chỉ là thấy ngon thì hút thôi."
Mặt anh Tod đỏ bừng lên. Mặc dù không hề thấy thoải mái khi phải ở bên cạnh một thần chết hàng ngàn năm tuổi, nhưng được chứng kiến nét mặt ngượng ngùng của anh Tod như thế này tôi cũng thấy xứng đáng.
"Ba phút." - cô Libby thông báo, mắt không hề nhìn đồng hồ - "Khi ta hút xong điếu thuốc này..." - cô lại giơ điếu thuốc lá lên – "...thời gian của ngươi cũng hết."
"Vâng ạ." - anh Tod liếc nhìn tôi, rồi chuyển sang anh Nash, nhưng hai bọn tôi chỉ đứng im, giương mắt nhìn lại anh. Đây là cuộc trò chuyện của anh, nãy giờnữ thần chết ấy có thèm đoái hoài tới sự tồn tại của bọn tôi đâu – "Ưm... thế các Hơi thở của Quỷ có mùi vị giống nhau không ạ, hay là với mỗi tà ma nó lại khác?"
Cô Libby nhíu mày quan sát anh Tod. Không cẩn thận chuyến đi này của chúng tôi hoàn toàn có thể kết thúc trong bi thảm như chơi. Nhưng sau vài giây do dự - đủ lâu để phả một làn khói vào mặt anh Tod - cô ây đã trả lời. "Tất cả đều như nhau. Rất hôi. Nó có thể sẽ giết chết ngươi đấy, vì thế đừng có dại mà thử."
"Không đâu ạ." - nhưng mặt anh ấy không hề có vẻ sẽ từ bỏ cái ý nghĩ mà tôi nghĩ anh nên từ bỏ - "Vậy là... cô không thể phân biệt được hơi thở nào là của tà ma nào ạ?"
"Không." - nữ thần chết rít thêm một hơi nữa rồi khoanh hai tay lại trước ngực – "Mà ta cũng chẳng quan tâm."
Anh Tod thở dài đầy thất vọng, quay ra nhìn tụi tôi. Nhưng tôi chỉ có thể nhún vai, không biết phải hỏi tiếp từ đâu. "Khi họ đưa cho cô danh sách, trong đó có nói tà ma nào đang sở hữu linh hồn của nạn nhân không ạ?"
"Không." - cô Libby vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất và di di gót chân lên. Tôi đã cứ nghĩ là cô ây sẽ không nói không rằng, vụt biến mất cơ. Nhưng thay vào đó, cô ấy quay sang đối diện với chúng tôi. Cả ba đứa. Và tôi gần như rúm ró dưới cái nhìn đằng đằng sát khí của cô. "Tại sao mấy đứa lại đi theo ta, hỏi han vềtà ma? Hơi thở của Quỷ không phải là thứ cho trẻ con chơi."
Tôi định mở miệng nói với nữ thần chết ấy rằng bọn tôi không phải là trẻ con nhưng nghĩ lại thấy không nên, bởi vì tranh cãi lúc này không phải là cách tốt nhất để moi tin từ cô Libby. Hơn nữa, nếu so với tuổi thật của cô, thì đến ông già như Henry White cũng chỉ là một đứa trẻ con, huống hồ gì tụi tôi.
"Em chỉ là tò mò..." - anh Tod mở miệng nhưng rồi vội im bặt, trước cái quắc mắt sắc như dao của nữ thần chết cổ đại. Sẽ là không khôn ngoan khi định nói dốimột Tử thần đầy kinh nghiệm như cô Libby – "Bọn em... Bọn em đang muốn giúp một người bạn."
"Ai?" Cô Libby nhảy phốc xuống khỏi nắp xe ô tô, khoanh hai tay trước ngực, nghiêm giọng hỏi.
Anh Nash và anh Tod quay sang nhìn nhau nhưng vẫn lặng thinh không nói, vì thế tôi quyết định lên tiếng. Im lặng rõ ràng sẽ không giúp ích được gì cho chúng tôi. Nhưng sự thật thì có thể.
"Bọn em đang muốn giúp Addison Page lấy lại linh hồn của mình."
"Đừng điên đi" - cô Libby nói ngay. "Và mấy đứa sẽ chết tan xương nếu thử làm chuyện đó. Con bé có thể tự mình lấy lại được. Hợp đồng của nó thế nào chẳng có điều khoản chấm dứt hợp đồng. Đó là luật rồi."
"Bọn em biết." - tôi thở dài, hai vai chùng hẳn xuống. Hy vọng rằng cô ấy không đoán ra được là tôi đang chỉ kể cho cô ấy nghe một nửa sự thật. Nếu cô ấy biết kế hoạch thực sự của tụi tôi, chắc chắn sẽ không đời nào chịu giúp đâu – "Nhưng chị ấy không hề biết tên của tà ma đó. Chị ấy không thể dùng điều khoản đó nếu không thể tìm thấy hắn. Điều duy nhất chị ấy biết là đấy là một tà ma của lòng tham."
"Ta không trực tiếp liên hệ với các tà ma" - cô Libby cau mặt lại khó chịu – "Loài người thật ngu xuẩn. Con bé ấy không giữ bản hợp đồng nào à?"
"Không ạ. Bọn em không thể tìm ra."
"Mấy tên khốn đó chẳng bao giờ chơi công bằng cả." - cô lầm bầm – "Nhưng mấy đứa chẳng thể làm được gì nữa đâu. Về nhà đi." Cô quay lưng, như định bỏ đi nhưng tôi biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Bởi vì nếu thực sự muốn kết thúc buổi gặp gỡ này, cô ấy đã biến mất vào không khí từ lâu rồi.
"Bọn em năn nỉ cô đấy!" - tôi vội bước theo nữ thần chết. Ánh mắt ngạc nhiên, có phần giận dữ của cô khiến tôi bủn rủn hết cả chân tay nhưng đã đâm lao đành phải lao theo – "Bất cứ điều gì cô biết, biết đâu có thể giúp được bọn em."
"Ta không biết ai đang nắm giữ linh hồn ấy, và ta cũng sẽ không đi hỏi hộ mấy đứa. Chuyện đó còn hơn cả nguy hiểm, thậm chí là với cả ta."
"Em hiểu ạ. Nhưng..." - tôi nhắm mắt lại, cố suy nghĩ thật nhanh – "Cô có thể nói rõ hơn cho bọn em biết về công việc của cô được không ạ? Sau khi lấy được Hơi thở của Quỷ, cô đem chúng đi đâu ạ?"
Một bên khóe miệng của nữ thần chết khẽ giật giật, như thể đang cố nín cười. Và tôi chợt nhận ra rằng cô ấy đang rất ấn tượng, nếu không muốn nói là tự hào, với câu hỏi vừa rồi của tôi. Và đang thầm khích lệ tôi đi tiếp theo hướng đó.
"Trong thế giới của Cõi Âm, người ta đặt các trung tâm xử lý. Cái gần nhất là ở gần Dallas. Trong một sân vận động lớn."
"Sân vận động Texas cũ đúng không ạ?" - tôi bật hỏi ngay, và cô gật đầu. "Có ai ở đây có thể giúp bọn em không ạ?"
"Không. Chắc chắn là không."
Và hiển nhiên là cô ấy cũng không hề có ý định giúp tụi tôi. "Bọn em cám ơn cô ạ." - tôi thở phào, vậy là chúng tôi đã đi đúng hướng – "Cám ơn cô rất nhiều."
"Cô bé," - cô Libby đột nhiên gọi giật lại, lúc tôi quay lưng định lên ô tô ra về. Ngước mắt lên nhìn cô, tôi bỗng bắt gặp một thứ cảm xúc rất lạ thoảng qua khuôn mặt xinh đẹp của cô. Là sự quan tâm ư? Hay là sự thích thú? Nhưng dù đó là gì đi chăng nữa thì tôi cũng dám chắc là mình đã gây ấn tượng với nữ thần chết cổ đại này – "Hơi thở của Quỷ rất mạnh, nó hấp dẫn cả những kẻ liều lĩnh và những kẻ nguy hiểm. Hãy coi chừng đám quỷ sứ!"
Tôi gật đầu, cố gắng không để lộ cho cô ý thấy là mình đang sợ hãi. Chỉ khi tôi đã ngồi yên vị trong xe và khởi động máy, ở bên cạnh anh Nash đã thắt dây antoàn xong, hai tay tôi mới bắt đầu run bần bật.
Tôi không biết đám quỷ sứ ấy liều lĩnh và nguy hiểm đến mức nào nhưng linh tính mách bảo tôi sẽ sớm biết được điều đó.