Spider

14

Ngày hôm sau nặng nề tỉnh lại, Trần Diệp phát hiện mình nằm trong toilet ngủ cả đêm. Chửi “đệt” một tiếng, đứng lên, nhìn thấy Đàm Giám co rúc ở bên kia, còn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trần Diệp đi tới xoay người muốn ôm y lên giường, động tác nửa chừng làm đánh thức Đàm Giám, y mơ mơ màng màng mở mắt ra nói: “trời đã sáng rồi?”

Trần Diệp không nhịn được cười, lại có chút hối hận, sớm biết vậy nhìn bộ dáng không phòng bị của y lúc ngủ nhiều thêm một chút cũng tốt.

Đàm Giám nói: “Cậu cười ngu cái gì? Còn không mau đi tắm rửa? Không thấy bẩn sao?”

Nét cười trên mặt Trần Diệp cứng lại.

Đàm Giám tắm rửa xong đi ra, thấy Trần Diệp ngồi trên giường nhìn y, gương mặt dường như có việc suy nghĩ, liền tức giận: “Cậu còn chưa tỉnh à?”

Trần Diệp nhìn mặt y: “Mặt anh sao lại sưng lên như vậy?”

Đàm Giám nói: “Đúng vậy nha, không biết là ai làm sao?”

Trần Diệp cười mỉa, vuốt vuốt mái tóc, đột nhiên nói: “Đàm Giám, ngày ôm qua anh hôn tôi rồi!”

Đàm Giám không đổi sắc: “Cậu nằm mơ sao?”

Trần Diệp cãi: “Tôi chỉ uống say thôi chứ không mất trí nhớ! Đàm Giám, anh đừng giả ngu với tôi! Anh hôn tôi rồi, hôn một chút rồi!”

Đàm Giám giật mình, y chưa từng thấy một thằng bé nào có hành vi chơi xấu như Trần Diệp vậy, ngược lại không biết ứng đối ra sao, cả buổi không nói nên lời.

Trần Diệp tiện đó nói tiếp: “hình như tôi cũng hôn anh rồi thì phải?”

Đàm Giám nghĩ cậu như vậy mà cũng gọi là hôn tôi? Thiếu chút nữa là gặm tôi đến tắt thở rồi!

Trần Diệp lại vội vàng hỏi: “Anh có thừa nhận không?”

Đàm Giám nói: “Hôn thì hôn rồi, cậu cũng chẳng phải là lần đầu tiên.”

Trần Diệp cười rộ lên: “Nhưng lần này anh không có phản kháng nha…” một lát sau nghĩ đến cái gì, tức giận mà nói. “Có phải là anh còn đá tôi một cước không?”

Đàm Giám đau đầu, người này lúc sáng sớm so với lúc ban đêm tính cách sao khác nhau vậy… sao hắn lại không say chết đi?

“Tôi không đá cậu, là chính cậu té ngã.”

Trần Diệp không tin: “Đến giờ xương sườn vẫn còn đau nhức…” hắn tự tay xoa bụng mình, vẻ mặt đau khổ. “Dường như bụng cũng đau nhức.”

Đàm Giám nghĩ sao cậu không nói phía dưới cũng đau nhức? Diễn đạt như vậy!

Trần Diệp nói: “Sinh nhật tôi sao anh có thể tặng tôi một cước chứ? Lòng dạ anh thật là độc ác nha Đàm Giám!”

Đàm Giám nói: “Một cái tát kia tính thế nào?”

Vừa nói như vậy, Trần Diệp lại nghĩ đến: “Anh còn ở trong toilet dưới sảnh khách sạn đánh tôi! Đàm Giám, anh nói xem, vì sao đánh tôi?”

Đàm Giám ngậm miệng lại, tính thế nào cũng là y đánh Trần Diệp nhiều hơn, ván này không thể tính toán, dứt khoát trầm mặc.

Trần Diệp xoa bụng, vừa xoa mặt, đến bên cạnh Đàm Giám ngồi xuống.

“Đàm giám...”

“Làm gì?”

“Anh thật sự không yêu thích tôi một chút gì sao?”

Đàm giám không nói lời nào.

“Tôi muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.” Trần Diệp thử thăm dò vươn tay ôm Đàm Giám. “Không nói chơi hay không chơi, cũng không cần đợi đến lúc tôi tốt nghiệp đại học, được không?”

Đàm Giám nói: “Ngoài trừ việc cậu nhớ rõ hôm qua tôi đánh cậu, cậu còn nói vài thứ, còn nhớ không?”

Mặt Trần Diệp mờ mịt: “Tôi nói cái gì?”

“Cậu hỏi tôi chuyện vừa rồi, tôi đã cho cậu đáp án, cậu không nhớ?”

Trần Diệp lộ chút hoang mang, xem ra hắn thật sự không nhớ rõ những gì mình nói tối qua.

Đàm Giám nói từng câu từng chữ: “Cậu hỏi tôi vì sao không yêu cậu, tôi nói….”

“Đừng nói nữa!” Trần Diệp đột nhiên che miệng của y, Đàm Giám nháy mắt một cái, nhìn hắn.

“Đẳng định là không phải đáp án tôi muốn nghe.” Thanh âm Trần Diệp thấp xuống. “Đừng nói.”

Trần Diệp từ từ thả tay ra, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt khôi phục lại vẻ không sao cả, khóe miệng nhếch lên chút bất cần.

Đàm Giám gọi điện thoại xin phép nghỉ, nói với chủ nhiệm nói y thật sự không thoải mái, bò cũng không bò dậy được… Tốt nhất là nên chuyển tiết? Vậy thì chuyển đến chiều mai được không?”

Chủ nhiệm khoa ở bên kia nói, như vậy sao được, trường học nhân thủ ít không phải cậu không biết, cho cậu đến chiều đi.

Đàm Giám cười lạnh, cái đệt! Ông đi mà làm, dù sao hôm nay tôi không đến trường được, đến quyền xin nghỉ bệnh ông đây cũng không có chắc? Không làm nữa!

Chủ nhiệm khoa kêu to một tiếng, Đàm Giám chưa từng nói chuyện hung dữ lại kêu không làm nữa, ngữ khí lập tức mềm nhũn, cậu đừng kích động, được được, hôm nay cậu nghỉ ở nhà thật tốt đi.

Để điện thoại xuống, chủ nhiệm khoa nghĩ thằng nhóc này cũng dám nói đệt với hắn? bình bầu danh xưng năm nay không có tên của y rồi!

Trần Diệp miễn cưỡng nghe Đàm Giám nói điện thoại, hút thuốc.

Trần Diệp nói: “Đàm Giám, anh có cần đến gặp bác sĩ khám một chút không?”

Đàm Giám nói: “Muốn tôi gặp bác sĩ gì?”

Trần Diệp nói: “bác sĩ tâm lý, hoặc là bác sĩ ở phương diện chuyên khoa nam tính — thật sự anh không phải là bị lãnh đạm về mặt tâm lý, hay là về mặt sinh lý ư?”

Đàm Giám nói: “chẳng lẽ tôi có thể động dục với đàn ông, cho dù “tính” khỏe manh?”

Trần Diệp nói: “Tôi thấy anh đối với phụ nữ cũng rất khó động dục đúng không? Bình thường anh giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào? Thủ *** ư?”

Đàm Giám mắng: “Mợ kiếp cậu không hiểu tiếng người!” cầm lấy áo khoác muốn đi.

Trần Diệp nhào đầu về phía trước ngăn chặn y, dùng cả tay chân kéo quần áo y, hôn y giống như buổi tối uống say điên cuồng kia vậy. Đàm Giám không hề chuẩn bị tâm lý bị áp đảo, phản kháng chỉ là tốn công vô ích — y không phải đối thủ của Trần Diệp, vô luận là xét về hình thể hay là khí lực.

Trần Diệp ngẩng đầu, trên xương quai xanh Đàm Giám đã bừa bãi một mảng xanh tím. Hắn ác liệt cười: “anh không cần tìm thầy thuốc —-“ ngón tay ở trong quần Đàm Giám kéo ra một chút. “kéo cờ rồi.”

Đàm Giám hung hăng trừng mắt, Trần Diệp buông y ra, như không có chuyện gì nhìn y.

“Đàm Giám, thừa nhận đi, anh không phải không có cảm giác với đàn ông, sao phải bày ra dáng vẻ đạo sĩ như vậy?” Trần Diệp cười nhạo. “Tôi khiến anh thoải mái chứ?”

Đàm Giám đem quần áo toán lạn mặc lại, không nói một lời, một lần nữa cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.

“Anh sợ? Đàm Giám, anh sợ rồi hả?” Trần Diệp sau lưng y nói. “Có bản lĩnh thì nói cho tôi xem, đồng tính luyến ái mẹ nó là thứ buồn nôn, anh không có hứng thú với tôi!”

Đàm giám nói: “Được rồi, cậu thắng.”

Trần Diệp thật thà nhìn y.

“Trò chơi công bố thắng thua, cậu thắng, tôi yêu cậu.” Đàm Giám quay đầu, nhìn Trần Diệp, mỉm cười. “nếu như đây là đáp án cậu muốn, tôi cho cậu. Trần Diệp, cậu có thể đi tìm mục tiêu tiếp theo.”

Trần Diệp chợt túm lấy bình hoa đặt trên đầu giường, một phát ném đi, “Ầm!” một tiếng mảnh vỡ văng khắp nơi. Hắn bắt đầu gào thét như điên: “Đàm Giám — con mẹ nó anh cút cho tôi! Cút cho tôi!!!”

Trong khi hắn gào lên giận dữ Đàm Giám đã mở cửa, ra ngoài.

Về đến nhà, trong phòng một mảnh hỗn độn như vừa bị đánh cướp xong, bàn ghế sofe tất cả bị lật tung, trên đất đầy miếng thủy tinh vỡ.

Đàm giám cho là mình nằm mơ.

Trong phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền ra tiếng rên rỉ không rõ, Đàm Giám một cước đá tung cửa, nhìn thấy phòng của Hạ Tiểu Xuyên như bị bão cấp Đàm GiámHạ Tiểu Xuyên quét qua, tất cả đồ dùng trong phòng đều hư hại.

Hạ Tiểu Xuyên núp đầu ở giường, nước mắt ràn rụa, con mắt nhắm chặt, cả người giống như không còn ý thức.

Đàm Giám bước lên, kéo Hạ Tiểu Xuyên ra: “Cậu đã làm gì? cậu—“ Y đột nhiên nhìn thấy mặt Hạ Tiểu Xuyên, đỏ thẫm như máu, vươn tay lên trán cậu, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. “Hạ Tiểu Xuyên…”

Hạ Tiểu Xuyên mở to mắt, khuôn mặt thống khổ: “Đàm Giám… tôi đau bụng….”

Đàm Giám cuống quýt nâng cậu dậy: “cậu ăn gì rồi?”

Hơi thở Hạ Tiểu Xuyên mỏng manh: “không có… không ăn gì….”

Đàm Giám muốn ôm cậu đến bệnh viện, thử thử ôm không được, đành phải miễn cưỡng cõng cậu, mở cửa xuống lầu.

Hạ Tiểu Xuyên nằm trên vai y, gương mặt lạnh như băng ẩm ướt dán vào mặt y, Đàm Giám cảm thấy sợ hãi, y nhớ tới rất lâu trước kia Hạ Tiểu Xuyên cũng nửa đêm phát sốt như thế này, bị y cõng trên lưng đến bệnh viện —- nhưng khi đó cậu rất nhẹ, hiện tại Đàm Giám cõng cậu, cảm thấy đã cố hết sức.

Y vẫn luôn cho rằng Hạ Tiểu Xuyên vẫn còn là con nít, là thằng nhóc không để ý gì cười nói muốn ở chung với y, năm tháng trôi qua, thì ra đứa bé này đã cao hơn cả y.

Đàm Giám nghĩ, mẹ nó, mình chỉ cả đêm không về nhà, sao lại trở thành cái dạng này?

Đến bệnh viện, Đàm Giám thuần thục đăng kí cho Hạ Tiểu Xuyên, đến phòng điều trị gấp, nhìn thấy Kiều Tấn Vi mặc áo khoác trắng ngồi ở trong.

Đàm Giám chợt lùi một bước, y nghĩ, đệt! Để cho hắn khám? Hắn sẽ không khám chết Hạ Tiểu Xuyên chứ?

Kiều Tấn Vi nhìn thấy y cũng giật mình, nhìn lại thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Hạ Tiểu Xuyên, lại càng hoảng sợ. Đàm Giám nghĩ chuyện đã đến nước này, tạm thời tin tưởng y thuật của hắn đi.

Hạ Tiểu Xuyên bị đặt nằm ngang trên giường bệnh, Kiều Tấn Vi tỉ mỉ kiểm tra cho cậu, hỏi cậu: “Đau ở đâu?”

Hạ Tiểu Xuyên không còn khí lực trả lời, Đàm Giám liền thay cậu đáp: “bụng nó đau, có phải là viêm dạ dày không?”

Kiều Tấn Vi nhấn trên bụng Hạ Tiểu Xuyên: “Ở đây? Hay ở đây?”

Hạ Tiểu Xuyên một mực rên rỉ, cuối cùng hét lên một tiếng: “Đau!!! Đừng ấn nữa!”

Kiều Tấn Vi cuống quýt thu tay lại, nhìn Đàm Giám: “Bắt đầu xuất hiện tình trạng này từ khi nào?”

Đàm Giám nói: “Đêm qua, cũng có thể là sáng này —- đến tột cùng là bệnh gì?”

Kiều Tấn Vi nói: “Tạm thời không rõ, hẳn là không phải viêm dạ dày.”

Đàm Giám nói: “Nó phát sốt, đau bụng, có phải bị kiết lỵ không?”

Kiều Tấn Vi trả lời: “Phải ở lại viện quan sát, thử máu kiểm tra nước tiểu trước rồi nói sau.”

Đàm Giám đổi sắc mặt: “Còn muốn kiểm tra nước tiểu? Không phải viêm dạ dày… chẳng lẽ là ung thư dạ dày?”

Kiều Tấn Vi mắng to: “Đệt! Anh đúng là có sức tưởng tượng.”

Cuối cùng lấy được kết quả xét nghiệm, thì ra sợ bóng sợ gió một hồi, thì ra Hạ Tiểu Xuyên chỉ là bị dị ứng da nên mới nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao và đau bụng.

Đàm Giám mắng: “Cái đệt! Cậu làm gì mà lại bị dị ứng da?”

Hạ Tiểu Xuyên nằm trên giường bệnh, mặt mũi tràn đầy ủy khuất: “Tôi đâu biết được?”

Đàm Giám một bụng lửa giận: “Trong nhà sắp bị cậu phá hỏng hết! Bụng cậu đau, phá vỡ đồ trong nhà làm cái gì?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “tôi đau kinh khủng, không còn ý thức. Buổi tối hôm qua anh không về, gọi điện thoại di động anh không trả lời — đi đâu vậy?”

Đàm Giám nghĩ đau bụng còn có thể khỏe như vậy, hơn phân nửa là chờ y không về dùng đồ dùng trong nhà để trút giận.

Hạ Tiểu Xuyên vẫn còn hỏi: “Rốt cục tối hôm qua anh đi đâu?”

Đàm Giám trả lời: “Tôi lớn vậy rồi, bất chợt đi cả đêm không về cậu cũng không cần tra rõ ngọn nguồn thế chứ?”

Hạ Tiểu Xuyên quay mặt đi chỗ khác, cắn môi không nói lời nào.

Kiều Tấn Vi đi đến: “Hạ Tiểu Xuyên cậu lại hoạt bát lại rồi? Uống thuốc uống thuốc!”

Đàm Giám liền đứng lên: “Vậy tôi đi trước, Hạ Tiểu Xuyên lúc nào có thể xuất hiện?”

Kiều Tấn Vi cười hì hì nói: “Cậu ta không bị bệnh gì nặng, nằm hai ngày là có thể về.”

Hạ Tiểu Xuyên bắt đầu trách móc: “Bây giờ tôi ra viện!”

Đàm Giám nói: “Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi! Tôi còn muốn quay về thu dọn đống tai họa cậu gây ra!”

Kiều TẤn Vi đưa Đàm Giám ra ngoài, đi thẳng đến cổng bệnh viện. Mặt trời sáng rực, chiếu lên vạn vật.

Kiều Tấn Vi nói: “Có phải Hạ Tiểu Xuyên thích anh không, Đàm Giám?”

Đàm Giám kinh ngạc: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

Kiều Tấn Vi nói: “Lúc tôi kiểm tra thân thể cậu ấy, nhìn thấy trên người cậu ấy xăm tên anh.”

Đàm Giám cả buổi không nói lên lời, chuyện khi nào vậy? Hạ Tiểu Xuyên lúc nào thì chạy đi xăm hình, còn xăm tên của y nữa?

Kiều Tấn Vi nói: “Có lẽ là vì hình xăm này mới dẫn đến da cậu ấy bị dị ứng — Đàm Giám, Hạ Tiểu Xuyên thích anh… anh có biết hay không?

Đàm Giám nói: “Biết thì sao? Không biết thì thế nào?”

Kiều Tấn Vi nói: “Anh không thích cậu ấy?”

Đàm Giám cười rộ lên: “Vì sao ai cũng phải hỏi tôi vấn đề này?” Nét cười thu lại, nhàn nhạt nói. “Nó là em trai tôi.”

Kiều Tấn Vi nói: “Chỉ vì nguyên nhân này?”

Đàm Giám hỏi lại: “Nguyên nhân này còn chưa đủ sao? Kiều Tấn Vi, hài tử một tay cậu nuôi lớn, cậu sẽ đi yêu mến nó sao?”

Kiều Tấn Vi quái dị nhìn y: “Chẳng lẽ anh lại coi cậu ta như con trai?”

Đàm Giám thở dài: “Cũng gần nhu vậy, lúc tôi nuôi nó, nó mới 13 tuổi, tôi 23 rồi, lớn hơn nó nhiều như vậy, sao có thể yêu nó chứ?”

Kiều Tấn Vi nói: “Nhưng hiện tại cậu ta còn cao hơn anh!”

Đàm Giám có chút buồn cười: “Chuyện đó và hình dáng có liên quan sao?”

Kiều Tấn Vi còn muốn nói gì nữa, Đàm Giám khoát khoát tay: “Kiều Tấn Vi, có một số việc xin anh đừng hiếu kỳ như vậy.”

Kiều Tấn Vi nói: “Đàm Giám, kỳ thực tôi vô cùng tò mò, người như anh, thích một người sẽ thành thế nào?”

Đàm Giám cười ha hả: “Vấn đề này, chính tôi cũng rất tò mò.” Dừng một chút, nói: “Hoặc là tôi thích ai, vẫn sẽ như thế này.”

Y xoay người, tùy tiện phất phất tay với Kiều Tấn Vi, đi băng qua đường.

【 Hồng Trần 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui