Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy


Nó ngồi thừ người ra, ko quan tâm gì tới mấy trò chơi mà cả lớp đang áp dụng để chọc phá bà cô. Giờ nó chẳng còn tâm trạng đâu để mà quậy phá nữa. Sau đám cưới… mẹ bỏ đi… sao mẹ thông báo chuyện này đột ngột vậy chứ? Tại sao đến cả mẹ mà cũng bỏ mặc nó… điểm tựa trong lòng nó dường như sụp đổ, nó ghét tất cả…
Duy nhận thấy từ sau cuộc điện thoại, thái độ của nó khác hẳn. Trước đó là vui vẻ, cười nói nhiều mà sau lại trầm ngâm u uất, thậm chí ở khóe mắt có vài giọt long lanh nữa… Duy ko hiểu đã có chuyện gì mà nó lại kì lạ như vậy…
Ở một góc trong lớp, đại thiếu gia – Hoàng Vĩnh Kì vẫn đang chăm chú nhìn theo nó, và tất nhiên hắn cũng nhận ra sự khác thường của nó. Thường ngày nó nói nhiều, cười nhiều bao nhiêu thì hôm nay nó u uất, thầm lặng bấy nhiêu. Trông nó bây giờ cứ như một chiếc bóng.
“Có chuyện gì nhỉ?” – Kì cau mày thầm nghĩ.
Giọng nói của mẹ vẫn còn vang vọng đâu đó trong đầu nó… mẹ sẽ đi bước nữa, nó thực sự ko muốn, ko cam tâm. Nhưng nó vẫn có thể nghe được lòng mình đang gào thét: “Ko được ích kỉ!”… ba đã tái hôn, bây giờ thì mẹ cũng có quyền có được hạnh phúc của riêng mình, nó chẳng thể nào níu giữ được cái gia đình đã tan vỡ đó nữa… nó ko đủ sức, nó đã mệt mỏi rồi…
U uất mãi cũng chẳng giải quyết được gì, nó cố gắng phấn chấn mình… biết đâu nó có thể vui vẻ tiễn mẹ lên đường tới thiên đường tình yêu của mẹ. Dù sao thì mẹ cũng là phụ nữ, cũng có quyền được tìm hạnh phúc cho riêng mình. Rồi đây nó sẽ có em cùng mẹ khác cha… sẽ nhanh thôi, nó cũng sẽ hạnh phúc mà…
Nó bắt đầu cảm thấy phấn chấn hơn và vắt óc nghĩ ra trò mới. Nhưng hiện giờ thì nó chẳng có trò gì ngoài đặt câu đó cả. Quay sang Duy, nó nhìn thấy cu cậu nhễ nhại mồ hôi khi phải chép một lần cho cả hai vở… tội nghiệp quá. Nó đưa ra một quyết định trọng đại, từ bây giờ Duy sẽ được miễn các trò đùa của nó khi ở trong lớp, dù gì thì nó cũng phải để Duy chép bài chứ.
Nó lại quay sang thằng nhiều chuyện (tới giờ vẫn chưa biết tên), hôm nay câu đó sẽ được truyền đi từ thằng mỏ nhọn này.
_Wey, tao hỏi mày nha!! Có ba thằng S, H và M cùng chạy trên một đường đua có quỹ đạo tròn. Hỏi thằng nào chạy nhanh nhất?
_Gì? Hok có đưa ra gợi ý mà…
_Im, truyền bá đi!!!
Nó lại lôi IP ra nghe nhạc, nằm gục xuống bàn chờ câu trả lời của cả lớp. Có một điều nó có thể chắc chắn là cả lớp sẽ ko bao giờ trả lời được. Cái lớp của nó chẳng bao giờ chú ý tới chi tiết quan trọng nhất trong câu đố của nó nên cứ bị té ngửa khi nó đưa ra đáp án, biết lắm.
Lại một lần nữa, câu đố được truyền đi với tốc độ 7,9km/s. Cả lớp đang yên lặng vì nó u ám bỗng dưng trở nên xôn xao, ồn ào hơn. Cả bọn quay qua quay lại hỏi nhau câu trả lời. Đúng như nó dự đoán, chẳng có đứa nào chú ý tới chi tiết quan trọng nhất của câu đố cả.
Vĩnh Kì thì ngồi ở góc của mình, khoanh tay lại ngửa người ra sau mà cười. Hắn thừa biết cái lớp này trở nên ồn ào như vậy nguyên nhân chính là do nó. Có vẻ như nó đã lấy lại tinh thần rồi… mặc dù ko biết nó buồn chuyện gì, nhưng khi nhìn nó trầm ngâm Kì cũng trở nên trầm hẳn, chẳng còn thiết làm gì nữa. Giờ nó vui lại thì Kì cũng cảm thấy lòng vui vui… cái đó có thể gọi là tình yêu được chưa?
_Chịu thua!! Mày nói đi!! – thằng “mỏ nhọn” truyền đạt lại lời của các nhân còn lại trong lớp.
_Này nhá, quỹ đạo tròn là đồng hồ. S là giây, H là giờ, M là phút=> S chạy nhanh nhất!! Ngu bà cố, há há…

Nó cầm chiếc hộp nhạc Duy tặng và xoay xoay. Nó sắp để dành đủ tiền để trả cho Duy rồi, nhưng mà ko biết thằng Duy khùng đó có chịu nhận ko nữa.
Chợt nó cảm thấy hơi buồn, tra chìa khóa vào ổ khóa hộp nhạc. Hai đứa nhóc ngồi trên xích đu từ từ được đưa lên, giai điệu “A little love” nhẹ nhàng vang lên. Nó nhắm mắt lại, người đu đưa theo điệu nhạc du dương… và rồi… nó dần chìm vào giấc ngủ lúc nào mà ko biết!

Cộc cộc…
Cộc cộc…
Cộc cộc…
_Linh ơi!! Con có ở trong phòng ko?? Ra dì nói cái này chút…
Nó bực mình dụi mắt rồi vươn vai ngồi dậy. Mấy giờ rồi? nó quơ tay tóm lấy chiếc đồng hồ Mickey trên bàn.
_TRỜIIIIIIIIIIIIIIIII, mới có 2h sáng!! “Bà già điên đó kêu làm gì ko biết???” (Trong dấu ngoặc kép là nói nhỏ ko ai nghe được) .
Nó bực mình đá cái ghế rồi đứng dậy ra mở cửa. Bà dì của nó ko biết lại muốn giở cái trò gì nữa đây?
_Có chuyện gì ko dì?? – nó ngái ngủ.
_Dì… ba con ko về nên dì lo quá!! Con liên lạc với ba thử xem?
_Ba con ko về là chuyện bình thường, có gì đâu mà dì ngạc nhiên!!
_Nhưng hôm nay ở công ty chẳng có cuộc họp nào, cũng ko có hợp đồng quan trọng. Ba con nói hôm nay sẽ về sớm, vậy mà…
Nghe dì Trinh nói như vậy, nó cũng cảm thấy hơi hơi nôn nao trong người. Nó vội tóm chiếc điện thoại trên bàn rồi bấm số của ba.
Đầu bên kia vang lên những tiếng “tút” dài rồi càng ngắn và nhanh hơn. Ba ko bắt máy…nó cau mày và lại tiếp tục gọi. Chắc ba lại say xỉn ở đâu rồi chứ gì mà…
Vẫn là những âm thanh khô khan kéo dài ấy… ba nó vẫn ko bắt máy. Trong lòng nó chợt dâng lên một nỗi lo, ko biết ba làm gì mà nó gọi hoài ko chịu bắt máy.
_Sao rồi con? – dì Trinh lo lắng hỏi.
_Ba con ko bắt máy dì ơi!! Mình xuống phòng khách chờ coi thử… coi ba có về ko!! – nó nói rồi khép nhẹ cửa phòng lại, cùng với dì Trinh đi xuống dưới nhà chờ ba.
Cánh cửa vẫn im lìm ko một động tĩnh, ko một dấu hiệu nào cho thấy là ba nó đã về. Có chuyện gì xảy ra rồi chăng??
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt trên bầu trời lóe lên một tia sét. Trời sắp mưa rồi… sao ba vẫn chưa về?? Hồi sấm sét lại vang lên thêm một lần nữa, và to hơn. Dì Trinh hét lên một tiếng, bịt tai lại rồi ngồi co cụm trên sofa, sắc mặt tái mét. Nó khẽ chau mày nhìn dì, và nó chợt hiểu ra bà dì của mình sợ sấm sét.
_Dì có sao ko dì?? – nó nhẹ nhàng hỏi.
_Dì… dì sợ sấm sét!! Dì sợ lắm… huhuhh… hức hức hức…
Tự dưng dì Trinh lại òa lên khóc như một đứa trẻ làm nó khẽ chạnh lòng, có lẽ dì ko xấu xa như nó vẫn nghĩ trước giờ. Người ta nói mẹ ghẻ có đời nào đi thương con chồng, nhưng câu đó đối với nó ko đúng chút nào. Dù ko muốn nhưng nó cũng chẳng thể phủ nhận rằng dì Trinh từ khi về nhà này luôn quan tâm chăm lo cho nó, chưa một lần nào dì đánh đập hay mắng nhiếc gì nó. Dù nó có phạm lỗi lầm gì thì dì Trinh cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bỏ qua, chẳng bao giờ nói lại với ba nó.
Ầm ầm ầm… một hồi sấm sét nữa lại vang lên, to hơn cả hai lần trước. Dì Trinh càng co người lại và dồn về một góc. Hình như đúng là dì ấy sợ sấm sét lắm thì phải… bên ngoài trời vẫn mưa ko ngớt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui