Nó quăng mình lên giường. Vĩnh Kì là một thằng con trai tốt, nó phải công nhận là thế. Nó rất muốn duy trì mối quan hệ bạn bè với hắn, chỉ thế thôi… nó ko mong giữa nó và hắn có bất cứ mối quan hệ tiến sâu nào khác, đơn thuần chỉ là bạn bè mà thôi.
Nó mân mê sợi dây chuyền mà hắn vừa tặng cho, sợi dây được làm bằng một sợi dây nhựa màu đen, còn mặt dây chuyền là một hình ngôi sao bằng bạc, chính giữa là một mẩu thủy tinh lam sáng lấp lánh. Đồ giả thôi, nhưng sao mà sợi dây lại đẹp đến vậy chứ? Nó lại cảm thấy dường như mình lại tiếp tục đánh trống ngực khi nghĩ về Kì.
Suốt một tuần nay cảm giác lạ kì ấy cứ xuất hiện, và nó luôn phản bác con tim của mình. Nó ko muốn, ko thể chấp nhận được sự thật – rằng bản thân đã thích Kì. Nó ko biết đó là sự rung động bình thường hay thích theo kiểu nam nữ, nhưng nó ko thể nào chấp nhận được những gì mà trái tim nó yêu cầu, nó ko muốn phản bội lại tình cảm đối với Lâm. Mặc dù cho tới giờ nó vẫn chẳng có tin tức gì của Lâm nhưng trong lòng nó có niềm tin – rằng một ngày nào đó, Lâm sẽ trở về. Đến lúc đó, nó có thể thanh thản mà hưởng hạnh phúc cuộc sống ban cho. Bởi vậy, tình cảm đối với Kì là ko được phép, là trái với lương tâm của nó…
Nó ko biết phải làm sao bây giờ, cái thứ tình cảm “trái với đạo đức” ấy nó ko bao giờ có thể chấp nhận được, nhưng liệu lí trí của nó có thể thắng được con tim ko? Những ước muốn của trái tim nó có thể ko chấp nhận ko? Có lẽ… ko, điều đó quá ko đối với một con người. Suy cho cùng thì nó cũng đâu phải là thần thánh. Với lại trái đất thì luôn xoay, xã hội thì luôn vận động, và con người thì luôn thay đổi, bởi vậy tình cảm của con người cũng sẽ thay đổi theo. Thế nên nếu nó có tình cảm với Kì thì cũng chẳng có gì là trái phép, bởi vì ko có luật nào cấm trái tim rung động trước một người cả, chỉ là do quan niệm khác người của nó buộc chính bản thân mình phải khổ, phải cư xử như vậy mặc dù nó cũng biết là nó làm cho người đối diện và chính mình phải đau.
…
Nó lại đi học trễ, đúng với bản chất của “nữ hoàng trễ giờ” của mình. Dạo này ông giám thị hình như có chuyện buồn gì đó nên cũng chẳng thèm mắng mỏ gì nó nữa, tự dưng lại đâm chán…
Nó nằm dài thườn thượt trên bàn. Càng ngày bài vở càng nhiều, năm nay lại là năm cuối cấp nữa… chắc nó phải chuyên tâm vô học thôi, chứ để bị lưu ban thì ê mặt lắm.
Cô hôm nay cũng lại đi trễ, một tuần nay cô luôn vô lớp trễ hơn nó… giờ thì nó đang thắc mắc ko biết có lí do gì mà cô lại trở nên như vậy, lúc trước bao giờ cô cũng tới rất sớm mà… hay là cô muốn giành lấy danh hiệu “nữ hoàng đến trễ” của nó nhỉ?
_Cả lớp trật tự!! Cô thông báo với cả lớp một tin vui, lớp chúng ta đã giành giải nhất văn nghệ trong kỉ niệm trường vừa rồi, phần thưởng là 700.000 D, đề nghị cả lớp ột tràng pháo tay!!
Cả lớp vỗ tay rần rần. Gì chứ, công đầu là thuộc về cô mà... Chính cô là tác giả của cái kịch bản “điên khùng” ấy, nhưng nhờ có thế mà lớp nó mới giành chiến thắng được đấy chứ, phải tán thưởng cô mới đúng.
Nó quay sang nhìn Kì và bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, một cách trìu mến. Thoáng bối rối, nó quay mặt đi.
_Cả lớp yên nào!! – cô lại lên tiếng – Cô còn có một tin vui nữa muốn thông báo cho cả lớp biết. Đó là lớp trưởng Phạm Thanh Lâm của chúng ta đã trở về sau hơn một năm mất tích. Em vô đi Lâm!!
Tim nó như ngừng đập khi nghe tin Lâm trở về. Từ phía sau cánh cửa, Lâm bước vào. Nó sững người nhìn Lâm.
Đó chính là chàng hoàng tử mà nó hằng mong nhớ, chàng hoàng tử thô bạo và ba trợn nhưng lại có một tấm lòng cực kì ấm áp. Nó vui, nhưng ko hiểu sao ngay sau đó lại buồn.
Dường như ánh mắt của Lâm đã ko còn như ngày đó nữa, nó cảm nhận được thế, hay là nó đã hoang tưởng?
Lâm nhìn nó, ko chào hỏi, ko cười, chỉ một thoáng rồi quay đi. Nó khẽ ngạc nhiên: “Tại sao Lâm lại lờ mình đi? Chẳng lẽ người ta nói đúng? Xa mặt thì cách lòng… chẳng lẽ Lâm đã quên mình rồi sao?”
Và rồi bao nhiêu câu hỏi : chẳng lẽ, liệu, có phải là… được đặt ra trong đầu nó. Và dòng suy nghĩ của nó bị cắt ngang bởi lời nói của cô
_Em ngồi cạnh Linh nhé?
_Ko, em muốn ngồi ở bàn cuối còn trống kia!! – Lâm phản đối tức thì.
Cả lớp òa lên ngạc nhiên, đúng vậy, ở cái trường này ai mà ko biết nó thích Lâm và chính Lâm cũng thích nó. Vậy mà Lâm lại từ chối ngồi cạnh nó đúng là một chuyện lạ khác nữa.
Nó quay mặt đi, con tim đang đau nhói lên. Nó thích Lâm, và chính Lâm cũng đã tỏ tình với nó, mặc dù chỉ là qua một bức thư thôi nhưng đã làm cho nó rất xúc động. Vậy mà Lâm thì sao? Xem đi, Lâm thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt nó lấy một lần nữa.
Nó đau nhưng vẫn ko hề khóc. Một năm qua nó đã khóc rất nhiều rồi, chỉ vì chuyện gia đình mà thôi. Nó ko phải là một đứa con gái lụy tình, cũng chẳng phải đam mê cuồng si gì Lâm cả, chẳng có lí do gì để nó phải khóc hết. Nhưng mà tại sao trong lòng nó vẫn cảm thấy rất đau, con tim như ngừng đập khi Lâm từ chối ngồi cạnh nó.
Duy đưa ánh mắt ái ngại nhìn nó, Kì thì nhìn Lâm bực dọc. Kì thích nó nhưng ko muốn sở hữu nó, hắn chỉ mong cho nó được hạnh phúc thôi.
Lâm thì dửng dưng thờ ơ bước vụt ngang qua nó như chưa từng quen biết. Nó ko biết vì lí do gì mà Lâm lại làm lơ nó, hay là Lâm đã quên nó rồi? Nhưng nó ko cam tâm, nó chỉ có mình Lâm… nó tự trói buộc con tim mình ko được thích người nào khác ngoài Lâm, vậy mà hắn thì sao? Hắn thậm chí còn chẳng thèm cười với nó nữa, hắn ko còn như ngày xưa nữa. Nhưng chỉ mới một năm thôi mà, tại sao Lâm có thể quên nó nhanh đến vậy? Chẳng lẽ hình ảnh của nó lại mau chóng phai mờ vậy sao? Ko được, nó ko cam tâm… nó ko thích như vậy!!
Giờ ra chơi, cả lớp kéo nó xô đẩy nó tới gần Lâm. Có mấy đứa còn hét to
_Nào, nữ hoàng đã chờ hoàng tử từ rất rất lâu rồi. Giờ chàng đã trở về thì phải nói gì đi chứ???
_Wey, thổ lộ tình cảm của mình đi… ngại ngùng mà chi?
_Đúng đó, nói đi Linh!!
“Cái tụi này bị điên hết rồi hả trời? Tự nhiên lại bày cái trò quỷ này là sao?? Bực bội quá!!” – nó thầm nghĩ rồi quay sang Lâm.
Nó cũng đã định nói hết với Lâm mọi nỗi niềm của mình, nói về nỗi nhớ của mình đối với Lâm. Nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm thì nó ko thể nào cất lên thành tiếng được. Nó cứ thấy như có gì đó đã chẹt ngang ở cổ họng và dây âm thanh cũng ko còn hoạt động nữa. Với lại ko lẽ lại nói những điều đó trước mặt đông đảo bàn dân thiên hạ thế này sao?
Đến lúc này, Lâm ngước lên nhìn nó với con mắt ngạc nhiên
_Cô là ai? Sao tự dưng lại tụ tập ở chỗ của tôi vậy??
CÔ LÀ AI??, cô là ai sao? Lâm đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ đã quên nó thật rồi sao??
_Lâm? Lâm quên Linh rồi sao???? Tại sao chứ?
_Tôi ko quen cô, làm ơn tránh xa ra cho tôi đọc sách.
Từng lời nói của Lâm như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua tim nó. Những lời mà nó đang nghe… ko phải là những lời mà nó chờ đợi. Có lẽ… tại sao Lâm lại quên nó một cách nhanh chóng như vậy?
…
Dù thích Lâm nhưng lòng tự ái của nó thì cao hơn cả núi Thái. Dù có chết nó cũng ko cầu xin tình yêu của người khác, nó là một đứa con gái có lòng tự trọng rất cao… ko bao giờ nó hạ mình xin xỏ người khác điều gì vì mình. Ko bao giờ…
_Mày đừng buồn nữa!! – Uyên vỗ vai nó – Chắc là có lí do đặc biệt gì đó Lâm mới như thế…
_Mày im đi, mày biết gì mà nói!! – nó cáu.
_Tại sao mày lại cáu với Uyên, Uyên chỉ muốn tốt ày thôi… con ngốc!! – Duy quát.
Nó trố mắt nhìn Duy. Ko đúng, tại sao Duy cũng lại quát mắng nó chứ? Nó đã làm gì sai? Đã làm gì sai? Chẳng lẽ mới có được hạnh phúc của gia đình thì nó lại bị xã hội tẩy chay sao? Ko, nó ko cam tâm.
Jin đứng chờ nó ở trước cổng trường và đang bị đám con gái bu kín như kiến. Cũng ko phải là lạ gì khi Jin bị như vậy, dù sao thì Jin cũng là anh sinh đôi của nó, nó đẹp – tất nhiên là Jin phải đẹp rồi. Nhất là khi Jin cười rất có duyên, khi ấy Jin để lộ một chiếc răng khểnh xinh xinh nhìn mê ơi là mê.
Nhưng mà bây giờ ko phải là lúc nhắc tới vẻ đẹp của Jin, chuyện tình cảm của nó đang gặp bế tắc. Mới đầu giờ thôi nó còn thấy rung động vì Kì, vậy mà sau sự xuất hiện của Lâm thì nó lại nhanh chóng quên mất đại công tử của mình đi. Thực sự con tim của nó đang muốn gì? Chính nó cũng ko hiểu được, nhưng nó biết một điều là mình vẫn còn rất sâu đậm với Lâm. Bằng chứng là con tim của nó đã run lên khi nhìn thấy hắn, đã rỉ máu khi hắn ko nhận nó, đã nhói lên theo từng lời nó vô tình của hắn… nó biết mình còn thích Lâm nhiều lắm.
_Hey, Linh!! – Jin vẫy nó – Chuyện gì mà thẫn thờ vậy em?
_Dạ hok có gì!! Anh em mình đa café hén anh?
_Oh… ko được rồi. Giờ anh còn mấy bệnh án nữa chưa coi xong. Để dịp khác nha…
_Thôi cũng được. Mình về đi anh!!
Bất chợt lúc đó nó nghe có người gọi tên mình. Là đại công tử Hoàng Vĩnh Kì… hắn chạy xồng xộc tới chỗ nó.
Nó quay lại, nhìn hình ảnh Kì vừa chạy vừa gọi nó chợt bật cười. Thì ra trên đời vẫn còn có người muốn gọi tên nó.
_Anh về trước đi, em…
_Ukm, cũng được!! – Jin tươi cười cắt ngang.
Nó quay về phía Kì và hỏi
_Có chi mô?
_T… đi chơi ko?
_Thôi mệt lắm. Mày đừng có lôi tao đi lung tung như ngày hôm qua nữa!
Kì cười, gãi gãi đầu. Chợt từ đằng xa Kì nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc. Có lẽ nào… đúng rồi, chính là người ấy…
Sắc mặt Kì dần chuyển từ trắng hồng sang đỏ lét, từ bình thường sang chế độ ngạc nhiên tột cùng.
Chính là người ấy, người đã gây sóng gió trong lòng Kì, cũng chính là nguyên nhân sâu xa khiến Kì chống đối gia đình mình.