Người kêu nó… là đại thiếu gia – anh của nhỏ Duyên – Hoàng Vĩnh Kì. Thấy nó giật mình khi bị gọi tên, Duy vô cùng ngạc nhiên. Trước giờ nó đâu có biểu hiện đó?? Phải chăng… có lẽ nào…?? Ko đâu, nó ko bao giờ như vậy được. Dù ko muốn nhưng Duy vẫn quan sát thái độ của nó.
_Muốn gì? – nó cố giữ cho giọng mình thật lạnh.
_Ơ… sao bữa nay mày bị gì vậy? Thấy bạn bè hok thèm chào còn hỏi “muốn gì” là sao????
_Đang mệt!! Đi khác chơi!!!
Trả lời Kì một cách ngắn gọn, xong nó lại nằm dài ra bãi cỏ. Hiện giờ nó ko muốn nhìn thấy Kì, càng ko muốn nói chuyện với hắn. Nó biết, thằng Duy tuy tính tình như con nít nhưng rất tinh tế và nhạy cảm. Nếu nó có biểu hiện gì kì lạ thì Duy nhất định sẽ nhận ra. Nó chỉ để cho Jin biết về chuyện con tim nó đập vì Kì thôi, ngoài ra thì ko còn ai có thể được biết – dù người đó có là mẹ cũng ko thể biết.
Bầu ko khí lặng thinh lại lan tỏa khắp trong không gian, Kì đứng lặng nhìn nó hồi lâu rồi quay đi, ánh mắt buồn rười rượi. Hành động của nó ko giống nó của thường ngày chút nào nên khiến Kì có phần ngạc nhiên và đôi chút thất vọng. Những tưởng khi tới đây sẽ được nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của nó khi bày trò trêu chọc các thầy cô hay ra câu đố, ai ngờ con người mà Kì thấy chỉ là một Trần Thái Linh lạnh lùng đang ngồi “tâm sự” với Duy “bên bờ sông”.
Cùng lúc ấy, “thiên thần” – Nhược Lam chạy tới khoác tay Kì và cười nói như con nít
_Ở đây vui quá Kì ơi! Tí nữa mình tham gia luôn nhe!!!
_Uhmm!! – Kì cười buồn rồi xoa đầu Lam.
Chợt Lâm từ đâu cũng tiến tới gần nó, ngồi phịch xuống bên cạnh nó và ngửa mặt lên trời để tận hưởng ánh nắng nhẹ nhàng buổi sáng cộng với mùi hương của gió man mát lan tỏa nhè nhẹ.
_Lâm?? – có một giọng nữ trong và cao vút cất lên, và nó nghe giọng nói này hơi quen.
Lâm chợt quay lại và ngạc nhiên tột độ.
_Nhược Lam?? – hắn lên tiếng.
_Ừa, Lam nè!! Mà Lâm làm gì ở đây vậy??
_Trường tui cắm trại ở đây, tui ở đây ko được sao? – Lâm đáp chua chát.
_Lam biết thằng Lâm hả?? – Kì cắt ngang.
_Ừa, lần trước suýt tí nữa là Lam vs Lâm đính hôn rùi!! – Lam cười tươi.
_Hôn khỉ gió!! – Lâm bực bội – dẹp cái chuyện đó qua bên đi!
_Mấy người muốn nói chuyện riêng thì biến!! – nó bắt đầu – Đây là chỗ tao ngủ, đứa nào làm phiền coi chừng bị đánh hội đồng.
_Ai vậy? Tại sao bạn lại nói chuyện bất lịch sự thế kia? – Lam hỏi.
_Mày ko cần biết!! Muốn nói chuyện thì biến!! Mày nữa Kì, tao nghe con Duyên kể hết rồi. Tao nghĩ mày nên dứt khoát đi!! – nó.
Kì nhìn nó buồn bã và ko nói gì hết. Biết nói gì bây giờ? Mối tình đầu của nó đã trở lại, mối tình đầu của hắn cũng đã trở lại… giờ thì chắc phải ai đi đường nấy rồi. Nhưng hắn vẫn ko sao quên được nó. Thời gian hắn gặp gỡ nó ngắn hơn so với Lam, nhưng ấn tượng mà nó đã gây cho hắn lại mạnh mẽ hơn Lam nhiều. Mặc dù Lam xinh đẹp, thông minh, mặc dù Lam rất giỏi, việc gì cô cũng biết làm, nhưng tình cảm hắn dành cho Lam đã mờ nhạt rồi, bây giờ trong tim hắn chỉ có mỗi nó mà thôi. Dù cảm thấy rất có lỗi nhưng hắn ko thể quên được nó và trở lại với Lam. Dù nó đã từ chối nhưng hắn vẫn cứ muốn nó. Nhưng mà hắn biết là điều đó bây giờ đã trở thành ko thể.
_Vậy… thôi Kì đi nha!! Mình đi Lam!! – Kì nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam và bước đi.
Nó có cảm giác lần này là chấm dứt thật rồi. Mối tình đâu của Kì đã quay trở về, hắn chẳng còn lí do gì để mà thích nó nữa. Người ta thường nói “tình đầu khó quên” mà. Dù sau này có hàng trăm mối tình thì Hoàng Vĩnh Kì cũng chẳng thể quên được mối tình đầu của mình. Vả lại cô gái ấy đúng là một thiên thần, nó chẳng có lí do gì để mà níu kéo Kì hết. Nó đã từ chối hắn rồi.
Lâm thì ngồi yên như tượng. Hắn đang hồi tưởng về quá khứ – cái quá khứ tồi tệ của hắn khi hắn còn ở bên Mĩ và khi hắn gặp Lam. Ba mẹ hắn với ba mẹ Lam thống nhất cho tụi hắn đính hôn với nhau, nhưng sau đó vì Lam và hắn cùng đào hôn nên… kết quả sau đó là cả hai gia đình giận nhau ko nói nên lời. Sau đó đối tượng được đính hôn tiếp theo cùng với hắn là Đào Vũ Hy – cô vợ chưa cưới hiện giờ của hắn.
Về rồi cứ tưởng sẽ ko bao giờ gặp lại Lam nữa, ai ngờ lại gặp lại trong tình huống này. Thật tình thì Lâm cũng ko ghét Lam, nói chính xác hơn là hắn cũng có tình cảm với Lam. Nhưng trong hắn có cái gì đó cứ phản đối hôn lễ này nên hắn mới đào hôn. Hắn rất lo là Lam sẽ bị bẽ mặt trước đám đông nên đã quyết định trở lại lễ cưới, may sao hắn nghe nói là cả Lam cũng ko tới lễ đính hôn nên hắn đã cho phép mình được tự do. Từ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn được gặp lại Lam.
Ko gian lại trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Cả ba im lặng ngồi bên nhau, ko ai nói với ai câu nào. Chính xác là nó ko muốn nói gì bây giờ cả, nó có cảm giác mất mát thứ gì đó quan trọng lắm, còn Duy thì thừa hiểu bây giờ nó cần một sự im lặng nên cũng chẳng nói gì mà cứ lặng yên ngồi bên nó.
Riêng Lâm thì vẫn còn đang theo đuổi suy nghĩ về Lam – một cô gái thiên thần đã nhẹ nhàng bước vào rồi biến mất khỏi đời hắn như một cơn gió thoảng.
Lát sau, nó là người mở đầu câu chuyện. Một cách nhẹ nhàng, nó quay sang Duy và hỏi
_Hồi nãy mày có chuyện gì cần nói với tao vậy?
_Oz, tao tính nói với mày là… nếu ko có gì trở ngại thì… tao với mày…
_Sao!! Nói nhanh đi thằng khỉ!! – nó cười.
_Tí nữa trong cuộc thi của khối 12 á, tao với mày 1 cặp được hok?
_Thôi mày cặp với con Cát đi, tao có cặp rồi!! – nó quyết định nhanh.
_Uhmm…
Duy thừa hiểu, thừa biết rằng trong tim của nó ko thể chứa thêm bóng hình của một người con trai nữa. Chỉ hai người đã làm nó đau đầu rồi, giờ nếu mà Duy nói chuyện ấy ra thì có lẽ mãi mãi nó sẽ ko xem cậu là bạn nữa, nó sẽ đoạn tuyệt với cậu luôn. Cậu sợ nó sẽ khó xử, nó sẽ đau khổ thêm một lần nữa.
Có một điều Duy luôn giấu kín trong lòng mình, đó là cậu đã thích nó. Cậu thích nó từ khi nó chuyển vào lớp cậu hồi năm ngoái, cậu thích cái cách lạnh lùng của nó, cái cách bất cần đời của nó, thích cả những câu nói ko có đầu có đuôi của nó. Nhưng cậu đã biết nó thích Lâm, cậu biết vì cái cách nó nhìn Lâm, biết vì cách nó nói chuyện với Lâm tràn đầy tình cảm mặc dầu vẻ ngoài là những câu nói cộc lốc, cả cái cách mà nó chờ đợi. Nó giấu được ai chứ ko ko giấu được Duy đâu. Người ta nói: “ Nếu thích một người thì sẽ biết hết mọi tâm tư tình cảm của người ấy”, câu ấy ứng dụng với Duy rồi. Vì nó, vì hạnh phúc của nó Duy đã im lặng, chỉ biết chôn giấu tình cảm của mình ở trong lòng. Duy ko dám nói ra, vì Duy sợ nó sẽ cự tuyệt Duy, sợ nó sẽ ko thèm nhìn mặt Duy.
Rồi từ khi Lâm ra đi, Duy đã tiếp cận nó, mong có một ngày nó sẽ chấp nhận tình cảm của Duy. Nhưng Duy nhận ra là lòng nó chỉ hướng về một mình Lâm, chỉ có mình Lâm thôi. Nên cậu đã chấp nhận im lặng thêm lần nữa, chấp nhận làm bạn thân để mang đến hạnh phúc cho nó. Nhưng càng ngày Duy càng đau khổ, vì nó chỉ coi cậu là một thằng bạn ko hơn…rồi Kì xuất hiện, rồi tình cảm của nó thay đổi dù chỉ chút chút, rồi cả hai kết bạn với Uyên. Cậu đã nhẫn tâm với Uyên, cậu dùng Uyên để khỏa lấp đi nỗi trống vắng trong mình, dùng Uyên để quên nó, dùng Uyên để có chứng minh cho nó biết rằng “Ko có mày thì tao vẫn ổn!”. Vậy mà tới hôm nay thì sao? Xung quanh nó có hai hoàng tử, Duy thì làm Uyên đau lòng. Tất cả mọi chuyện đúng là ko thể theo ý mình được. Giờ thì thêm một lần nữa Duy phải im lặng, để bảo vệ tình bạn giữa cậu và nó. Duy ko muốn nó bực bội, ko muốn nó khó xử, càng ko muốn nó đau lòng. Nó đau thì lòng Duy còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bởi vậy, lần thứ 3, Duy vẫn chọn cách im lặng. Im lặng ko phải để đau khổ, im lặng ko phải để giận hờn, im lặng là cách tốt nhất để giải quyết mọi rắc rối. Bởi vậy, Duy im lặng, để ko đánh mất tình bạn đẹp đẽ mà Duy đang có với nó. Chỉ cần nó hạnh phúc là được rồi…một tình yêu cao thượng. Có lẽ rồi sau này Duy sẽ tìm được bến bờ riêng ình, tìm được hạnh phúc riêng và khi ấy cậu sẽ biết mình đã quyết định đúng khi chọn cách im lặng.
Cho đến giờ, Duy vẫn ko thể nói được lời nào với nó. Thôi thì đành vậy, số trời đã định. Nó và Duy chỉ có thể là bạn bè, ko thể tiến xa hơn được nữa. Thuận theo ý trời mới là kẻ quân tử. Giờ thì Duy phải chấp nhận là một quân tử đau khổ thôi.