Một ngày như mọi ngày, Vũ Hy thức dậy vs tâm trạng mệt mỏi. Từ ngày cô chị mình ra đi, ko ngày nào cô được ăn ngon, ngủ yên. Trong tâm trí cô cứ luôn ám ảnh hình ảnh người chị đáng thương của mình đã ra đi năm năm trước.
Pinh... poong...
Tiếng chuông cửa ngân lên lảnh lót. Cô giúp việc vội vã chạy ra
_Ah cậu Duy!! Mời cậu vô nhà, tôi đi gọi cô chủ!!
_Vâng, cô cứ nghỉ đi, cháu chờ Hy cũng được.
_Vâng!! - cô giúp việc trở lại việc của mình.
Cùng lúc ấy, Vũ Hy bước xuống.
_Hi anh rể sém!! Có chuyện gì hok?
_Có!! Anh qua đây để đưa thiệp mời đám cưới cho em nè!! Mà đừng kêu anh là anh rể sém nữa!!
_Biết rùi... dù sao anh cũng từng thích chị em mà!! Chuẩn bị lấy nhỏ Cát hả?
_Chứ còn ai vô nữa. - Duy khẽ cười - Chủ nhật nhé Hy ngốc!!
_Uhm, pye tình yêu!!
_Pye!
Jin cũng vừa từ trên phòng bước xuống, thấy Hy đứng tần ngần đó, anh liền hỏi
_Có chuyện gì mà vui vậy em?
_Àh anh rể sém đưa thiệp mời đám cưới đó anh!! Hôm nay có đi tìm chị ba nữa hok?
_Haizz, phải đi tìm chứ!! Anh ko tin là con nhóc đó đã dje, nếu nó dje thiệt thì anh cho nó dje lần nữa!!
_Anh dẹp cái kiểu nửa tây nửa ta đó đi nha. - Hy khẽ thở dài.
...
Duy tiếp tục công việc của mình, phát thiệp mời cho tất cả bạn bè và người quen. Chỉ còn Quyên là Duy chưa biết phải làm thế nào để liên lạc nữa.
A hình như hôm bữa Cát Anh có giữ số của Quyên!! Mình về hỏi thử coi.
...
_Alo? - giọng Quyên vang lên nhẹ nhàng.
_Quyên àh, Duy nè!! Quyên cho Duy địa chỉ của Quyên đi!!
_Chi vậy Duy?
_Uhm... Duy có việc quan trọng cần nói với Quyên. Cho Duy đi!!
_Ok, nhà 18/7 chung cư Bek!! Tối khoảng hơn 6h Quyên mới có nhà nhé!!
_Ok. Hẹn tối gặp!!
...
5:55pm...
Pinh poong...
Duy nhấn chuông cửa. Ko biết Quyên về chưa nhưng mà Duy cứ nhấn đại. Lỡ đâu Quyên về sớm rồi thì khỏi mất công đứng chờ. Lúc nãy từ nhà đi, Duy nhìn đồng hồ là đã 6:00pm, vậy mà khi vào chung cư nhìn lại đồng hồ trong này mới biết là mới có 5:50pm thôi.
_Ai? Quyên hả? - có tiếng đáp trong nhà vọng ra.
_A ko... tôi là bạn của Quyên. Xin hỏi Quyên có nhà ko ạh?
Cạnh...
Cánh cửa nhẹ mở ra, một cô gái xinh xắn trong bộ quân phục xuất hiện. Duy thoáng sững người... gương mặt đó giống như gương mặt của Linh - cô bạn thân nhất của Duy. À ko, nhìn kĩ lại thì cũng ko giống lắm. Nhưng mà nếu nhìn thoáng qua hay nhìn từ xa thì sẽ ngờ là nó mất thôi.
_Xin lỗi... cô là...?
_Chào anh, tui là Trần Khánh Linh, là bạn của Quyên. Bọn tui ở chung nhà!~ Ah mời anh vào!!
Có lẽ ko phải rồi. Nếu là Linh thì giả vờ ko quen mình để làm gì chứ?.
Duy khẽ lắc đầu xua tan những suy nghĩ thừa ra trong đầu.
_Anh uống nước nha. Cafe nha?
_A...
_Uhm... nếu thích uống gì thì để tui gọi. Chứ tui hok làm được!! Hì^^.
Gương mặt đó... sao khi cười cũng giống nữa!! Mình... mình bị sao vậy ha?.
Thấy Duy ngồi thừ trên sofa, Linh bước lại gần, huơ huơ tay trước mặt Duy, hỏi
_Anh có sao hok? Bị đau ở đâu hả? Hay là mỏi thần kinh? Uống thuốc nha?
Cô tuôn ra một dây câu hỏi khiến Duy càng thêm đau đầu. Đa phần những câu hỏi đó đều là của nó, chỉ có nó có thể nghĩ ra mà thôi. Ko chắc chắn lắm, nhưng Duy muốn kiểm chứng lại suy nghĩ của mình.
_Uhm... ngồi ko vầy chán nhỉ? - Duy lên tiếng trước - Chúng ta chơi trò giải câu đố nha?
_Ủa? Anh cũng thích trò đó nữa hả? - cô ngạc nhiên.
_À... đúng!! Tôi rất thích trò chơi đó. - Duy tươi cười.
_Vậy mà nhỏ Quyên cứ nói tui là lớn rồi mà cứ thích ba cái trò con nít. Hay quá, giờ có người cho cùng chung sở thích rồi. Ok, chơi cũng được, nhưng mà anh làm ơn đừng có cười nữa nha. Tui lóa mắt!!
Lóa mắt?? Cả từ ấy cũng giống nữa!! Phải kiểm tra xem sao!!.
_Vậy nhường cô ra câu đố trước!!
_Uhm... ok!! Vậy tui đố anh, có một ông già, hằng ngày đi trên một con đường. Hỏi ông ta là ai?
_Hì, câu này hồi đó đố rùi mà!! - Duy thầm nghĩ và đáp nhanh - Ông mặt trời đúng hok?
_Àh... đúng rồi!! Kì ta, trước giờ các câu đố tui ra chưa ai giải được hết mà!
_Hì, vậy giờ tới tôi!! Vậy... ai là chủ nhân của mặt trăng
~_Ủa? - cô thoáng ngạc nhiên - Sao anh bik được câu đố mà tui nghĩ ra?
_Hì... có lẽ trước đây chúng ta đã từng quen nhau chăng?
Cạch...
Cánh cửa từ từ mở ra. Quyên bước vô. Nhìn thấy hai người ngồi trên sofa cười cười nói nói, Quyên khẽ thấy vui trong lòng. Cô lên tiếng hỏi
_Hai người nói chuyện vui hok?
_Vui!! - Linh cười tươi - Rất vui là đằng khác!
_Uhm... vui là tốt. Giờ thì bồ đi chỗ khác cho tụi này nói chuyện đi!!
Linh khẽ nhăn mặt nhưng cũng nhanh chóng dời gót ngọc khỏi đó. Quyên bình thường thì im hơi lặng tiếng thế chứ khi mà nổi giận lên thì phải biết. Cô ko muốn chọc giận Quyên, mất công bị bỏ đói mấy ngày thì khổ.
...
_Có chuyện gì mà Duy tới đây vậy?
_Khoan hỏi. Duy hỏi tước. Cô gái đó... có phải là Linh mà Duy biết ko?
_Oh? - Quyên khẽ thốt lên ngạc nhiên, ko ngờ Duy lại hỏi vậy - Ko! - cô nhanh chóng phủ định.
_Tại sao... tại sao mọi cử chỉ hành động lại giống đến vậy? Cả gương mặt nữa... nhìn lướt qua thì giống lắm.
_Nhưng nhìn kĩ lại thì ko giống đúng ko! Ko phải Thái Linh đâu. Giờ Duy trả lời Quyên đi!!
_Uhmmm... chủ nhật này là đám cưới của Duy vs Cát! Nếu rảnh thì Quyên tới dự. Nếu được thì mời cả Linh nữa càng tốt.
_OK. Quyên vs Linh sẽ tới. Hẹn gặp lại Duy! Giờ Duy về được rồi đó...
_Có cần phải đuổi Duy vậy hok? - mặt Duy xìu xuống.
Quyên khẽ cười. Năm năm rồi, giờ trở thành người lớn rồi mà Duy vẫn ko có gì thay đổi hết, vẫn con nít và đáng yêu (đẹp zai nữa) như ngày nào. Duy lấy Cát âu cũng là số trời, cả hai cũng đẹp đôi mà. Vậy mà hồi đó cứ tưởng Duy sẽ kết vs Uyên, ko ngờ cuối cùng Cát mới là người hưởng phúc.
_Thôi ko làm phiền Quyên nữa... Duy về!! - Duy cười.
_Uhm!! - Quyên gật đầu.
Đợi cho Duy khuất hẳn sau hành lang của tòa nhà rồi, Quyên mới cất tiếng gọi
_Đi rồi, ra đi!!
Linh lon ton từ nhà sau chạy ra. Cô nhìn quanh rồi kéo Quyên vô, đóng sầm cửa lại
_Thằng khùng đó có nghi ngờ gì hok?
_Có!! Bồ thành công rồi đó!!
_Nhờ bồ, nếu ko sao mà mình thành công được. Nếu ko có bồ thì mình đã chôn thây dưới vực sâu đó rồi!! - Linh khẽ cười buồn.
_Sao bồ lại ko muốn xuất hiện dưới danh nghĩa thật của mình?
_Chưa tới lúc!! - Linh nhếch mép - Rồi cũng sẽ tới ngày đó thôi, bồ lo gì!