Editor: Jesse Tran
Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ bừa bãi chiếu xuống gương mặt anh tuấn của Giang Mộ Hi, người tối qua ở dưới thân anh thở dốc cả đêm, thân hình yếu đuối hiện tại đang bọc một cái chăn lớn như một cái bánh chưng nhỏ nhìn anh.
Đôi mắt nhỏ nhìn vừa uất ức vừa ai oán.
Thế nào vừa mới uống quá chén một chút, đã...... đã...... Mặc dù là Cọc Gỗ, Cọc Gỗ là bạn trai, nhưng...... Cô không phải cô gái tùy tiện, tất cả đều quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp tiếp nhận.
Thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó có thể đè nén chậm rãi đi xuống, thật như bị ngũ mã phanh thây vậy Đa Bảo vừa mệt không nói nên lời lại đau đớn, cử động một chút Đa Bảo cũng thấy đau.
Bị cô đoạt đi nửa cái chăn, cơ hồ cả lưng Giang Mộ Hi đều trần trụi, thân thể lười biếng nằm sấp nên càng có thể thấy rõ bắp thịt tinh tráng xen lẫn từng cái dấu đỏ Đa Bảo lưu lại đêm qua, nhìn đến mức Đa Bảo cũng sửng sốt một phen.
“Bảo Bảo......” Vừa tỉnh ngủ âm thanh của Giang Mộ Hi cùng thân thể trần truồng của anh tạo thành một loại hấp dẫn mê người, một tiếng khẽ gọi như vậy đã khiến cho toàn thân Đa Bảo đang cứng ngắc thoáng thả lỏng một chút, sau đó chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm vào trong ngực.
“Còn đau không?” Dịu dàng hỏi han rồi lại nhẹ nhàng tiến tới cái cổ trắng nõn của cô đặt lên một nụ hôn.
Nụ hôn vừa chạm vào da thịt cô trong nháy mắt Đa Bảo giống như bị giật điện đưa tay đẩy anh ra sau đó lại bọc chăn trốn vào góc giường, tốc độ quá nhanh thiếu chút nữa giật luôn cả góc chăn đang che đậy bộ phận quan trọng của Giang Mộ Hi.
“Bảo Bảo?” Giang Mộ Hi không ngờ sẽ bị cô bài xích như vậy, có phải tối hôm qua dọa cô sợ rồi hay không, nhẹ nhàng chống thân lên muốn đi tới.
“Anh đừng tới đây.” Âm thanh Đa Bảo nghe không giống bình thường, thậm chí...... Có chút nức nở.
Giang Mộ Hi dừng tất cả động tác, không đến gần nữa.
Không khí mập mờ đêm qua trong căn phòng từ từ mất đi, dần dần trở thành một bầu không khí yên tĩnh đè nén.
“Như vậy thật không tốt...... Thật không tốt......” Rất lâu sau đó, Đa Bảo mới mở miệng, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt rơi xuống chăn, rất nhanh làm ướt một khoảng nhỏ.
“Không nên như vậy, Mộc Hi...... Chúng ta không nên như vậy.” Đa Bảo khóc sụt sùi thấy rất khổ sở.
Bởi vì là con gái, từ nhỏ cô đã được dạy dỗ nghiêm khắc, học thế nào để bảo vệ mình, mối tình đầu cũng là bởi vì cô truyền thống cô quá bảo thủ nên mới rời bỏ cô, nhưng là bây giờ, cô và Cọc Gỗ qua lại mấy tháng liền...... Cô sợ, không khỏi sợ, con gái một khi đã trao thứ đáng quý nhất cho một người đàn ông, bọn họ cũng sẽ không còn quý trọng nữa, l ví dụ như vậy ở trong xã hội còn rất nhiều nhiều nữa..., cô và Cọc Gỗ chỉ là hẹn hò bình thường, thậm chí cô còn chưa từng thấy người nhà của anh, hiện tại bọn họ đã như vậy mù quáng xảy ra quan hệ, cô vừa đau lòng lại tự trách, đau lòng là vì thứ đáng quý nhất rốt cuộc cũng không còn tồn tại nữa, trinh tiết, tự trách đó là bản thân mình tại sao có thể uống rượu đến mất lý trí!
Nhìn cô khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm can Giang Mộ Hi bị vo viên thành một đống rối bù.
Mặc dù cũng dự liệu được cô sẽ phản ứng như vậy, nhưng khi đến lúc phải đối mặt tay chân cũng luống cuống, nói thật, anh thật sự không biết cách dỗ dành con gái đang khóc.
“Bảo Bảo, nhìn anh, nhìn anh......” Bỗng dưng, anh lặng lẽ tiến tới nâng gương mặt của cô lên để cho cô nhìn thẳng vào mình.
Mắt Đa Bảo đã khóc đến sưng lên, cánh mũi cũng ửng đỏ, trái tim của anh cũng đau quặn theo.
“Anh là Mộc Hi, Mộc Hi của em, chỉ mình em......” Anh nói từng chữ từng câu cho cô nghe.
“......”
Nhẹ nhàng giúp cô lau hết nước mắt trên gương mặt, anh lại dịu dàng nói, “Ngay cả Cọc Gỗ em cũng không tin sao?”
Đa Bảo kinh ngạc nhìn anh.
Cọc Gỗ...... Anh là của cô Cọc Gỗ, Cọc Gỗ mà cô vẫn luôn tin tưởng dựa dẫm.
Giang Mộ Hi cũng nhìn Đa Bảo, anh cũng đã sớm biết cô lẫn lộn Giang Mội Hi anh và Cọc Gỗ, nhiều lần lỡ miệng gọi anh là Cọc Gỗ chính cô cũng hoàn toàn không biết, nếu như nói ngay từ khi bắt đầu anh thấy cô ngốc nghếch dễ bắt nạt cố ý trêu đùa cô, nhưng hiện tại hình bóng cô đã lấp đầy trái tim anh, cho đến khi cô đến, anh vẫn cho là một nửa kia của mình cũng sẽ môn đăng hộ đối với anh, sống an nhàn sung sướng với cô nàng giàu có nào đấy, leequuydonn không cần tình yêu không cần tình dục phải cưới thì cưới, chỉ có quyền thế và ích lợi, nhưng khi ở chỗ cao quá lâu, anh mới phát hiện, anh chưa bao giờ cảm nhận được say mê rung động, mà tất thảy đều là cô mang cho anh, ở cô anh thấy được chân thật, thấy được chân tình, chẳng biết từ lúc nào, cô nàng ngây ngốc, một cái nhăn mày của cô một nụ cười của lúc nào đó rời vào trong lòng anh không cách nào xua đi nổi, anh đã từng mù mịt mơ hồ về ý nghĩa tồn tại của bản thân, hiện tại ít nhất anh có thể biết rằng, những lời nói dối của anh chung quy là —— chỉ vì muốn được gặp cô.
Trên người cô có quá nhiều thứ mê hoặc anh, anh say đắm cuồng nhiệt, nhưng ở bên cô càng lâu anh cũng biết mình thân phận của mình là một quả bom hẹn giờ, anh không biết phải mở miệng thế nào, hơn nữa lần trước anh đặt cho cô một giả thiết lại thấy cô quả quyết như vậy, trước đây anh chưa từng sợ hãi điều gì nhưng thật sự lần này anh rất sợ, ích kỷ lựa chọn phương thức này giành cho mình một lá bài miễn tử, có lẽ cách làm này hơi vô lại một chút, nhưng hiện tại anh đã hiểu rõ gia đình cô, như vậy là cách duy nhất giữ cô lại bên mình.
Nhìn cô uất ức anh ngoài yêu thương còn có chút bất đắc dĩ, vừa bắt đầu chính là anh sai, khi phát hiện nghịch lửa quá trớn thì lúc đó bát nước đã sớm hắt đi rồi sau có thể thu lại được.
Dịu dàng kéo cô vào trong ngực mình, chờ đợi cô bình ổ tâm trạng, anh nhìn cô vẫn không mở miệng nói chuyện lại hỏi cô.
“Không phải em tin tưởng Cọc Gỗ sao?”
Hai mắt Đa Bảo đẫm lệ ngước nhìn anh, sự kiên định chính trực trong mắt anh chạm vào đáy lòng cô, nhưng là không lập tức trả lời anh, cô tủi thân nén tiếng nức nở nói, “Em đau......”
Mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có nét vui vẻ gì nhưng là giọng nói pha chút nũng nịu, Giang Mộ Hi thoáng thả lỏng một chút sau đó cưng chiều ôm cô càng chặt hơn.
“Đau ở đâu? Anh xem một chút.” Nói xong cũng muốn lột cái chăn đang bọc cô ra.
“Không được xem!” Đa Bảo lập tức chụp tay của anh sống chết không để cho anh nhìn.
“Vậy không nhìn, bế em đi tắm?” Cô không biết rằng dáng vẻ hờn dỗi của cô bây giờ có hấp dẫn nhường, nhưng trước dáng vẻ mê người đó Giang Mộ Hi đành phải kiềm chế, tình hình bây giờ tương đối nghiêm trọng.
“Tự em đi.” Đa Bảo nói xong thân thể nhỏ bé từ trên giường khom lưng định xuống giường.
Nhưng chân nhỏ vừa chạm lên thảm lông lại bị một đôi tay chắc khỏe bế lên từ phía sau, sau đó cả người rơi vào trong ngực của người nào đó.
“Em muốn tự đi!” Đa Bảo muốn phản kháng.
“Chăn đều ở chỗ của em, anh không ngại trần truồng, nếu em cũng không ngại thì bây giờ anh có thể để em xuống.” Giang Mộ Hi lý lẽ hùng hồn.
“Anh giở trò lưu manh! Giở trò lưu manh!” Một giây kế tiếp Đa Bảo liền xấu hổ kêu lên.
......
Cuối cùng Đa Bảo vẫn một mình đi vào phòng tắm độc ác nhốt anh nhốt ở bên ngoài, cũng may cô còn có chút lương tâm để lại mảnh chăn cho anh, nếu không Giang đại nhân phải trình diễn một màn thoát y trong nhà rồi.
Đa Bảo một mình đứng trước chiếc gương khổng lồ trong phòng tắm nhìn thân thể trần truồng của mình, trên người chằng chịt vết hôn giống như một loại dấu ấn vô cùng rõ ràng trải rộng tại trên thân thể trắng nõn của mình, vừa thấy cô đã đỏ bừng cả mặt, thân thể còn rất đau, đồng thời báo cho cô biết rằng cô đã từ con gái thành phụ nữ......
Đa Bảo lẳng lặng nhìn mặt nhỏ nhắn của mình đang ửng đỏ trong gương, có chút hoảng hốt, tình cảm trong lòng không biết phải thổ lộ như thế nào, nhưng anh là Cọc Gỗ, là người Cọc Gỗ mà bây giờ là cô thích nhất, đúng vậy, là yêu......
Nghe tiếng nước chảy “Ào ào” trong phòng tắm, Giang Mộ Hi khoác thêm áo choàng tắm của mình ngồi ở bên giường vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Đa Bảo càng tin tưởng anh, anh lại càng thấy áy náy, anh vốn định buổi sáng việc đầu tiên là thẳng thắn nói toàn bộ mọi việc với cô, nhưng lúc đó đều dành toàn bộ thời gian để trấn tĩnh tâm tình của cô.
Chờ Đa Bảo ra ngoài anh vừa sẽ nói hết tất cả mọi chuyện anh đang giấu giếm với cô, bây giờ anh đã nắm được con át chủ bài chuyện này nói ra càng sớm càng tốt.
Nhưng anh chưa đợi đến lúc Đa Bảo ra ngoài thì điện thoại di động của mình bỗng vang lên, nhìn ba chữ hiếm khi thấy xuất hiện trên màn hình lông mày anh hơi nhíu lại.
Nhẹ nhàng cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
“Ông nội nhập viện rồi......”
Không có bất kỳ mở đầu hay dấu hiệu nào, còn chưa kịp mở miệng anh đã nghe thấy một câu nói như vậy......
Khi Đa Bảo mang theo mái tóc dài ướt nhẹp khoác áo tắm của mình từ phòng tắm đi ra đã thấy Cọc Gỗ ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh muốn đi ra ngoài sao Hôm nay không phải Chủ nhật à?
“Anh có việc phải đi ra ngoài, chờ anh trở lại.” Thấy cô ra ngoài anh chỉ để lại một câu như vậy liền vội vã rời đi.
Đa Bảo nhìn bóng lưng anh rời đi lại có chút không khỏi lo lắng.
Cọc Gỗ anh...... Chưa từng có vẻ mặt hốt hoảng như vậy, anh sao vậy?
Trong lòng căng thẳng lại tự trấn tĩnh bản thân, bởi vì Cọc Gỗ bảo cô chờ anh trở lại, mà cô tin tưởng Cọc Gỗ.
Đây chính là yêu sao...... Đa Bảo nhìn vệt đỏ tươi trên giường thấy bắt mắt khác thường khuôn mặt đỏ bừng tự hỏi bản thân.
Tin tưởng vô điều kiện, hẳn là vậy.....