“Đa Bảo, lần này, đối tượng hẹn hò chắc chắn sẽ khiến con hài lòng! Mẹ và cha con cũng hài
lòng rồi! Ngày mai đi con sẽ có điều ngạc nhiên!” Buổi tối ở ký túc xá
mẹ gọi tới vừa thông báo vừa thúc giục Đa Bảo xem mắt, Đa Bảo rất nhức
đầu rất nhức đầu.
“Mẹ, con còn nhỏ......” Cô lại muốn lấp liếm cho qua.
“Nhỏ cái gì mà nhỏ! Con cũng 24 rồi! 24 rồi! Lúc mẹ lớn như con......”
Đa Bảo đưa điện thoại di động cách xa điện thoại di động một cánh tay dài, lời mẹ nói cô đã có thể đọc làu làu rồi.
24...... 24......
24 thật lòng rất nhỏ phải hay không phải hay không! Lúc đó con mẹ mới có 4 tuổi chứ mấy! Nếu cô được coi là gái ế, đám sinh viên học nghiên cứu
sinh làm sao mà chịu nổi đây! Bà mẹ nào cũng lo lắng vì chuyện lớn cả
đời của khuê nữ, mẹ của Hứa Đa Bảo cô là gấp nhất!
Không ngoài dự đoán, kết cục cuối cùng của Đa Bảo đương nhiên là kết thúc bằng thỏa hiệp.
Địa điểm xem mắt là một quán cà phê xa hoa, theo mẹ nói đối phương là một
tên khá giả, tín hiệu là trên tay đối phương sẽ cầm một quyển tạp chí,
còn Đa Bảo phải giày cao gót màu đỏ.
Đa Bảo cảm thấy ngực đau
muốn phun máu, cũng không phải do giày cao gót màu đỏ, mà là......
Tạp chí là do mẹ đề nghị! Quán cà phê cung cấp miễn phí nhiều tạp chí
như vậy, ngộ nhỡ mỗi người đều cầm một quyển, cô phải làm sao!
“Tạp chí tên tiếng Anh! Mẹ vẫn nhớ cơ mà không biết cách đọc:v, mà mẹ nhìn rồi, trên bìa có hình đàn ông!”
Đa Bảo nghe xong đã muốn tức giận bỏ mình......
Ngày thứ hai, vừa tan tầm, mặc dù Đa Bảo cực kì không muốn nhưng là vẫn nhảy lên đôi giày cao gót màu đỏ cưỡi Rùa con đến nội thành.
Đa Bảo
rất ít khi đến quán cà phê kia, không phải chê đắt, tuy nói là xa hoa
nhưng bằng tiền lương của Hứa Đa Bảo cô, giả bộ có tiền, uống
ly cà phê vẫn được, cô chỉ không ưa bộ dạng của mấy người có chút tiền
kia.
Cho nên tôn chỉ của Đa Bảo là —— lập gia đình không lấy người có tiền!
Dĩ nhiên, người có tiền cũng không nhìn đến cô, chênh lệch giàu nghèo ở
Trung Quốc rất lớn, đâu có ai ăn no rửng mỡ mang một đứa nghèo rớt về
nhà, nhất là Hứa Đa Bảo cô, nhìn không được, cũng không dùng được.
Lúc Đa Bảo tới quán cà phê, vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, nhưng là
đi vào mới phát hiện người thật ra không nhiều, lác đác lơ thơ, khiến Đa Bảo có chút khẩn trương lòng thoáng thả lỏng xuống.
Nói xem mắt
không khẩn trương là giả, nhưng dù sợ hãi kết hôn vẫn phải kết thôi, nói không chừng lần này lại là đối tượng kết hôn, Đa Bảo vẫn khá để ý.
Nhìn chung quanh cả quán cà phê một cái, tổng cộng mười mấy người, chỉ có ba đàn ông, có hai người cầm tạp chí lật xem.
Đa Bảo do dự, nhớ tới mẹ nói bìa tạp chí là một đàn ông.
Quả nhiên có một người đàn ông cầm trên tay tạp chí có trang bìa là phụ nữ
khêu gợi, một trang bìa là…là đàn ông...... đàn ông trần truồng,
còn là hai người đàn ông đen trắng tương phản mãnh liệt! Chỉ có cái quần tam giác che vị trí quan trọng.
Đa Bảo toát mồ hôi, hơn nữa thấy tạp chí này tên là 《men’s health》 càng thêm xấu hổ ba thước, đích xác
là tên tiếng Anh, nhưng......
Đàn ông Tây ~ khẩu vị người
anh em này thật nặng, chẳng lẽ có bệnh gì đó không tiện nói ra? Quả
quyết đánh rớt khỏi vị trí đối tượng kết hôn! Nhà họ Hứa nhà cô cũng
không thể không có đời sau!!!
(-_-! Mù chữ thì nói luôn, 《Men’s
health》 là tạp chí nam nổi tiếng toàn cầu, lượng phát hành đạt 353 vạn
bản, hướng dẫn tập thể dục, sức khoẻ, nghề nghiệp, mối quan hệ, dinh
dưỡng, giảm cân, lên cơ. Là 1 trong 10 tạp chí nam lớn nhất thế giới!
Không phải tạp chí quảng cáo bệnh không tiện nói ra của phái nam!!!)
Nhưng là vẫn cần xem mắt, Đa Bảo sửa sang một chút nện bước bước nhỏ từ
từngồi xuống trước mặt đối phương, còn học trên TV để nghiêng chân, cố ý lộ ra giày cao gót màu đỏ.
Người đàn ông đang nghiêm túc lật xem tạp chí thấy bóng đen chiếu lên tạp chí bỗng dưng ngẩng đầu......
Đa Bảo ngốc rồi......
Cuối cùng cô đã biết kinh ngạc mà mẹ nói rồi, chính là vị Cọc Gỗ Tổng giám của Giang thị trước mắt này sao?
Này, này, này, này không khoa học! Đầu mẹ hỏng rồi à?!! Mấy ngày trước còn
muốn náo loạn Giang thị, diễn đàn lê quý đôn- Serena Nguyen chỉ là được
chút lợi nhỏ đã muốn bán nữ nhi đi sao? Không có thiên lý, không có
thiên lý!!!
Nội tâm Đa Bảo gầm thét như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.
“Đúng..... Đúng..... Là anh?” Khó có thể tin, Đa Bảo vừa mở miệng lại có thể cà lăm rồi.
“Phải..... Phải..... Là tôi.” Cọc Gỗ khóe miệng mang theo nụ cười trả lời, lại còn bắt chước Đa Bảo.
Đa Bảo hỗn loạn, thật sự là anh! Dạo này thế giới bị sao vậy! Làm sao cô cứ bị ám vậy chứ! Thật là cái gì cũng có thể xảy ra!
“Mộc Tổng giám......” Đại não Đa Bảo vẫn không thể tiếp nhận, chỉ là chào anh một tiếng trước.
“Hả?” Cọc Gỗ rất ôn hòa nhướng mày.
“Hân hạnh...... Tôi không ngờ là anh......” Đa Bảo là một đứa bé đàng hoàng, cô thật lòng không hiểu mẹ nghĩ thế nào.
“A ~ vậy sao.” Cọc Gỗ tiếp tục điệu cười mỉm hút hồn, giết chết Đa Bảo trong nháy mắt.
Đa Bảo vẫn còn hỗn loạn, đôi tay cũng không biết nên để đâu.
“Đến anh cũng cần xem mắt, thói đời thật là...... A......” Thiếu
chút nữa đã nói ra hai chữ ‘đểu cá’, cũng may Đa Bảo ý thức.
Nhẹ
nhàng bưng lên cà phê nhấp một miếng vẻ mặt Cọc Gỗ lạnh nhạt, “Tôi không thể xem mắt? Xem mắt tốt vô cùng.” Chậm rãi khuấy đều cái muỗng trong
chén cà phê, Cọc Gỗ cười ấm áp như nắng.
Trái tim nhỏ bé của Đa
Bảo có chút nhảy vọt, không phải là bị điện giật rồi, mà là cảm giác
mình không đỡ được khí thế của anh, cô cảm thấy ở trước mặt anh, trong
nháy mắt mình sẽ biến thành một con bé thất bại*.
*nguyên văn
女吊丝:người thất bại ở mọi mặt, tồi tệ, xấu xí, nghèo khổ, không có cơ hội thăng tiến, không có đứa con trai nào thèm quan tâm. dienndan,
Se.
“Đây đây đây......”
“Hứa Đa Bảo!” Đa Bảo đang định mở miệng lại bị một giọng nói thình lình vang lên cắt đứt.
Sau đó một người đàn ông đứng ở bên cạnh.
Ah ~ đây không phải là An Kha khi còn bé hay chơi chung sao? Sau đó đã dọn nhà đi nên rất ít liên lạc, khi đó Đa Bảo vẫn cùng cậu ta chơi trò gia
đình.
“Sao cậu ngồi đây? Vị này là......?” Trên tay An Kha cầm một quyển tạp chí bìa là một người đàn ông.
Đa Bảo bỏ quên lời của cậu ta bởi vì cô chú ý tới chi tiết này!
Đa Bảo càng thêm hỗn loạn......
Ông trời...... Are you kid¬ding me?!! (Đùa tôi à)
“Mộ Hi, để cho anh chờ lâu.” Một người qua đường Giáp lại xuất hiện trước
mặt Đa Bảo, là một người đàn ông đi giày Tây, anh ta đang kêu ai, lúc
này dùng ngón chân Đa Bảo cũng có thể đoán được.
“Không có việc gì, tôi chờ khá thú vị.” Cọc Gỗ còn cười cái điệu độc quyền của anh, nói xong còn hàm xúc nhìn Đa Bảo một cái.
Bây giờ Đa Bảo mới hiểu anh cười vốn không phải ánh mặt trời chó má gì! Là cười nhạo! Cô bị chơi xỏ!
Người qua đường Giáp không nghe rõ, nhìn Đa Bảo, mặt mờ mịt như An Kha không rõ ràng tình hình lắm.
“An Kha, chúng ta đổi chỗ!” Mặt Đa Bảo co quắp kéo An Kha ra ngoài.
An Kha đáng thương vô tội vẫn còn mê man đã bị Đa Bảo kéo đi.
Gọi là Mộc Hi đúng không!
Được lắm! Thù này bà đây nhớ!