Trần Tư Khải tự mình đeo sợi dây chuyền cho Tiêu Mộng, híp mắt lại, đánh giá cổ cô, rồi lại nhìn khuôn mặt Tiêu Mộng, khen: “Thật đẹp.”
Tiêu Mộng lè lưỡi: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần khen ngợi.”
“Không phải là tôi khen em đẹp, tôi nói là, sợi dây chuyền tôi chọn, thật đẹp.”
Trần Tư Khải trêu chọc Tiêu Mộng xong thì xoay người rời đi.
Tiêu Mộng tức đến nhăn mặt lại, lật đật đuổi theo, vừa đánh cánh tay Trần Tư Khải, vừa kêu gào nóng nảy: “Cái gì chứ? Lẽ nào tôi không đẹp sao? Tôi thật sự là đang tuổi 18 đẹp như hoa đó! Sợi dây chuyền này nào có đẹp được như tôi chứ?”
Khang Tử đi theo phía sau, nhìn hai người trước mặt tán tỉnh ve vãn, đột nhiên cảm thấy hai người này đi cùng nhau cũng khá hợp.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ.
Một chàng trai cực kỳ đẹp trai sáng sủa, ngọc thụ lâm phong dẫn theo vài tên cao to lực lưỡng, đi cùng là một cô nhóc xinh đẹp như thủy tinh, đoàn người đi dạo trên đường phố Rome.
Cô gái đơn thuần vui vẻ, chàng trai anh tuấn mỉm cười thâm trầm.
Tới khi ăn tối thì đã là hơn 8 giờ tối giờ địa phương.
Tiêu Mộng mệt gần chết, đi tới mức chân cũng tê dại.
Ngồi trên bàn ăn, cô bắt đầu ăn như hổ đói.
Ôi trời ơi, ăn quá là ngon, Trần Tư Khải rót cho cô vài ly rượu, cô cũng một ngụm nuốt hết như nước lọc.
Trần Tư Khải không nói gì, thế nhưng, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộng lại mang theo ánh nhìn đầy thú tính.
Cô nhóc này… cũng thật sự rất phối hợp với anh ta, uống rượu cũng thật là thuận lợi.
Khóe miệng Trần Tư Khải hơi giương lên, mang theo ý cười quỷ dị.
Người chờ ở bên cạnh, dưới ánh nhìn của Trần Tư Khải cũng yên lặng lui xuống.
Phòng ăn rộng lớn, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiêu Mộng không nghĩ nhiều, cứ điên cuồng ăn uống, quét sạch đồ ăn, ăn nhanh, ăn nhiều.
Cuối cùng cô cũng ăn no, vỗ bụng ưỡn người dựa vào thành ghế, ợ một tiếng.
Cô thỏa mãn híp mắt lại giống như một chú mèo lười, than thở: “A… Hạnh phúc quá, ra nước ngoài chơi thật sự là rất thoải mái!”
Trần Tư Khải hớp một ngụm nhỏ rượu vang, tối nay anh ta không định uống quá nhiều rượu, tối đến, anh ta còn có việc càng quan trọng hơn phải làm.
“Ừ, có có chuyện hạnh phúc hơn, thoải mái hơn.”
Trần Tư Khải khẽ nói, ánh mắt lóe lên.
“Hahaha, ra nước ngoài thật tốt, thật tốt quá.”
Tiêu Mộng cười ngốc nghếch, căn bản không để ý tới lời Trần Tư Khải nói là có ý gì.
Cô vươn vai, lười biếng nói: “Tôi mệt rồi, tôi đi tắm rồi đi ngủ đây.
Tổng giám đốc Trần, anh cũng đừng thức khuya, ngày mai còn có việc nữa.”
Trần Tư Khải nhấp một ngụm rượu, nuốt xuống, nói lấp lửng: “Ừ, tôi lập tức tới ngay.”
Ý mà Tiêu Mộng nói, là Trần Tư Khải đừng có mà thức khuya, tự ngủ sớm đi.
Còn câu kia của Trần Tư Khải, nghĩa là tôi sẽ tới ngay.
Tiêu Mộng đi lên tầng, vừa đi vừa ngáp, còn khua tay nói: “Ngủ ngon…”
Trần Tư Khải không khỏi cười khẽ: “Giờ mới mấy giờ, chúc ngủ ngon có phải là sớm lắm không? Nhóc con, vừa ăn xong, đừng có ngủ ngay, hoạt động một chút mới tốt.”.