Thân người hồng phấn ướt sũng khiến người khác nhìn mà nghĩ lung tung.
Trần Tư Khải cười giả tạo, căn bản không vội đuổi theo mà tiếp tục vẩy nước vài cái rồi mới chậm rì rì đứng lên, thong dong đi ra ngoài.
Còn Tiêu Mộng lại thở hồng hộc, ra sức kéo mở cửa ra.
Không mở được!
Vì sao lại không mở được?
Vì sao?
Lẽ nào bị khóa chặt rồi sao?
Vặn trái ba vòng, không mở được.
Vặn phải ba vòng, vẫn không mở được.
Bóng người nào đó đã đè tới, cúi người, bàn tay trượt dọc theo hai bên người cô, động tác cực kỳ dịu dàng, tiếp đó, cô liền cảm nhận thấy phía sau có một thứ nóng bỏng to lớn dán vào người, bên tai từng đợt hơi thở nóng rực, anh ta cười trầm khàn, nói: “Tôi khóa cửa rồi, chắc là em không mở được.
Có cần tôi giúp không?”
Đầu óc hơi hỗn loạn, nhưng dựa vào sự hoảng sợ đè nén này mà cô vẫn tỉnh táo và rõ ràng, bây giờ, Tiêu Mộng đã sợ nhũn cả chân rồi, nếu không phải dựa vào cánh cửa, phía sau ép vào người anh ta, chắc là cô đã có thể trực tiếp ngồi xuống đất rồi.
“Anh… Anh sẽ giúp tôi sao?”
Đôi con ngươi của cô khẽ động, cả người run lên.
Không ngờ rằng, dáng vẻ mỏng manh như con thú nhỏ yếu ớt này của cô càng khiến anh ta phát điên.
Trần Tư Khải rất khâm phục bản thân mình, vậy mà giây phút này còn có thể kiên nhẫn nói chuyện với cô như này.
“Đương nhiên là… không!”
“Mẹ nó chứ! Nếu anh đã không giúp tôi, vậy anh còn thừa hơi hỏi cái gì mà hỏi!”
Một tay của Trần Tư Khải đã đánh úp một bên ngực của cô, cô kéo lấy tay anh ta ra, anh ta lại túm lấy lần nữa.
“Tiêu Mộng! Vậy mà em lại còn nói bậy nữa! Nên phạt! Phạt em tối nay làm đệm dưới thân tôi!”
Trần Tư Khải khàn giọng nói, trực tiếp ôm Tiêu Mộng lên.
Tiêu Mộng lắp bắp nói: “Tôi, tôi sai rồi, tôi sửa… Sau này tôi không nói bậy nữa…”
Trần Tư Khải khẽ cười, khẽ ném cô lên giường lớn, tiếp đó anh cơ thể tráng kiện của anh ta đè xuống, ánh mắt càng sâu hơn, đôi môi càng thêm xinh đẹp, nụ cười càng thêm mê người, giọng nói… đẹp như rong biển: “Không nói bậy, cũng được… không nói bậy thì phạt em là đệm thịt cho tôi…”
Tiêu Mộng liền sững sờ.
Bây giờ đầu óc cô cũng coi như tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến.
Cô cứ thế, nhìn chằm chằm anh ta đè xuống, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mê người của anh ta, nhìn đôi môi gợi cảm như cánh hoa của anh ta, nhìn nụ cười của anh ta…
Cô hoàn toàn đã đắm chìm vào trong đó!
Đúng thế, giây phút này, cô đã bị dáng vẻ lúc này của Trần Tư Khải mê hoặc!
Vốn dĩ, anh ta cũng có thể khiến người ta say đắm quên lối về như đóa hoa anh túc… Anh ta khẽ nỉ non, khẽ cười: “Nhóc… Ôm lấy cổ tôi, vuốt ve tôi…”
“Đừng nhắm mắt, tôi muốn em nhìn tôi…”
“Tôi hôn em như này, thích không?”.