“Lát nữa muốn kêu như nào thì tùy em.”
“Có lẽ tôi thật sự rất thích em, nhìn xem, em khiến tôi điên cuồng tới cỡ nào, sờ mà xem…”
Giọng nói trong trẻo giống như tơ lụa, cứ quanh quẩn trong lòng cô, thoáng cái cô liền bị mê hoặc giống như trúng độc.
Quên mất vùng vẫy, quên mất kháng cự, quên mất sợ hãi.
Thậm chí cô còn mơ hồ an ủi bản thân: Đừng sợ! Mày sợ cái gì chứ? Tên này vốn là của cô! Cô đã từng nếm trải qua rồi, không phải sao? Bây giờ chỉ là ôn lại thôi, ôn lại!
Cô thầm than thở, thầm coi thường bản thân, vì sao không thể cứng rắn đẩy tên trai đẹp trên người mình ra chứ?
Có lẽ, trong người cô vẫn có chút háo sắc!
Cô háo sắc sao? Ôi trời ơi, vấn đề này… rối rắm quá.
Khi từng nụ hôn liên tiếp của anh ta rơi trên mặt cô, môi cô, cổ cô, cô hơi híp mắt lại, bất giác vặn vẹo thân người như một con rắn.
Không phải là cô không tự kiềm chế, mà là… nụ hôn của tên này, nhột quá!
Nhột tới mức cô muốn trốn đi, muốn tránh đi… “A… Ưm… Nhột… Đừng mà…”
Cô nói mà giọng điệu nửa cười nửa mắng, dồn dập, mà nồng nhiệt, âm thanh ấy ám muội thế nào chứ?
Đôi mắt của Trần Tư Khải sớm đã nóng rực, nâng hai bầu ngực cô lên, cúi người xuống, hôn.
Tiêu Mộng cảm nhận được đầu lưỡi nóng rực cắn mút, cả người cô run lên giống như có dòng điện chạy qua.
“Đừng… Quá… quá… quá ấy rồi…”
Trần Tư Khải mang ý cười xấu xa, hơi ngẩng đầu lên, tựa cằm lên ngực cô, tà ác liếc nhìn cô, hỏi: “Như này, quá làm sao?”
Nụ cười như ác ma của anh ta trực tiếp đập chết Tiêu Mộng.
Cô mở to đôi mắt ngập nước, hai má đôi môi đỏ, nhất thời ngây ngốc, nỉ non: “Quá… Khiến người ta không chịu nổi…”
Trời ơi, ông trời ơi, vì sang nụ cười vừa chính vừa tà của anh ta lại mê người đến thế chứ?
Cô sắp không chịu nổi rồi… “Haha, vậy như này thì sao?”
“A… Đừng… Càng không được…”
“Như này thì sao?”
“Cứu với… Cứu… Cứu tôi…”
“Như này thì sao?”
“Đừng… Đừng… Đừng…”
Khuôn mặt của Tiêu Mộng đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu.
Cong eo, muốn tránh khỏi sự trêu chọc của Trần Tư Khải.
Lúc này, Trần Tư Khải đã vùi vào giữa hai chân cô, đang hôn ở nơi cô xấu hổ nhất.
Dòng điện, từng đợt, mạnh mẽ tấn công cô, cô cảm thấy cả người như bay lên không trung, cô không khỏi khẽ rên lên, vặn vẹo người, dường như trong đầu cô đã bùm bùm nổ tung vô số pháo hoa.
Cô là ai, anh ta lại là ai, đã không còn quan trọng nữa, cô chỉ biết, cô sắp chết rồi, cô sắp chết trong vui sướng rồi.
Bàn tay của cô vô thức túm lấy mái tóc mềm mại của anh ta, nâng cằm lên, ra sức thở dốc.
Trần Tư Khải híp mắt lại, cả người nóng như lửa đốt, máu nóng trong người dường như chảy ngược, lần đầu tiên anh ta coi trọng một người phụ nữ..