Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Cô muốn nói với anh ta, cô không muốn kêu, cô không muốn quá mất mặt, nhưng… nhưng… không kêu hình như không được… Nhưng bây giờ… không cho cô lắc lư thân người, hình như cũng không thể nào… Cứ như thế, dưới thế tiến công mãnh kiệt của anh ta, Tiêu Mộng từ sống biến thành chết, rồi lại từ cõi chết sống lại…
Khi mọi thứ đang cuồn cuộn dâng trào, cô mới biết, xấu hổ cái gì, tức giận cái gì, phiền muộn cái gì, tất cả đều bị ném lên chín tầng mây, cô nào còn có tâm tư đi nghĩ những thứ này nữa?
Tất cả hành động và phản ứng đều là hành vi vô ý thức.

Cô cần làm, chỉ là hưởng thụ, và hưởng thụ, không ngừng nghe theo cảm nhận của ngũ quan, quên đi bản thân, quên đi tất cả, chỉ còn lại hai cơ thể lăn lộn.

Lại qua rất lâu, rất lâu, rất lâu… Tiêu Mộng nằm bò trên giường, cắn gối, bi thương oán trách: “Tôi mệt quá… mệt quá… mệt quá…”
Người đàn ông vẫn đang vất vả làm việc thở dốc dỗ dành cô: “Xong rồi đây, xong rồi đây… Sắp rồi…”
Sắp cái đầu nhà anh ta!
Anh ta đã nói sắp mấy lần rồi, nhưng cũng chả thấy sắp kết thúc ở đây.

A a a a a… Cô thật sự buồn ngủ quá, mệt quá!
Vì sao sức lực của anh ta lại bền như thế chứ?
Vì sao anh ta không thấy mệt chứ?
Tức chết cô mất!
“Không phải là nói sắp kết thúc rồi sao? Vì sao còn…”
Tiêu Mộng bị anh ta ôm lên trên người, chu môi nhìn người đàn ông tinh thần khoan khoái kia.

Cô thật sự muốn cào vài cái lên cái khuôn mặt đẹp trai quyến rũ mê người này!
Cô mệt quá, mệt quá!
Thật sự là rất mệt… Mặc dù cũng rất vui… “Hahaha, kết thúc ngay đây, thật đấy, lần này là thật…”
Cuối cùng, khi anh ta dạy cô chủ động đón nhận với anh ta, anh ta mới coi như bỏ qua cho cô.

Khi anh ta gào thét trong cơ thể cô, cô mệt tới mức ngất đi.

Trần Tư Khải thỏa mãn rời khỏi cô, cả người sức lực vô hạn, dường như mỗi sợi dây thần kinh đều giãn ra thoải mái.

Cô nhóc này, hương vị thật sự là quá tuyệt.

Cúi đầu, hôn lên mặt cô, rồi mới nhẹ nhàng ôm cô lên, vào nhà tắm rửa ráy sạch sẽ cho cô.

Cô mềm nhũn nằm trong lòng anh ta giống như một đứa trẻ vô tri, mềm yếu, vô lực như thế.

Trần Tư Khải tắm rửa cẩn thận cho cô, đột nhiên nhìn thấy mặt cô, ngớ người ra.

“Tôi… có phải quá tàn nhẫn… đối với em hay không?”
Ý nghĩ này lập tức chiếm trọn đầu óc anh ta, anh ta có chút không thở nổi, nhưng lại nhìn khuôn mặt cô, cắn chặt răng.

Không khí bên ngoài rất lạnh, mang theo mùi thơm thanh mát của cỏ tươi và bùn đất.

Trần Tư Khải mặc đồ ngủ dáng dài, mở cửa sổ ban công ra, đứng trên ban công kiểu châu Âu đẹp tinh xảo.

Tạch!
Anh ta châm một điếu thuốc, nhìn về xa xăm, hít sâu một hơi, tiếp đó, khói thuốc tản ra xung quanh, khiến con người anh tuấn như điêu khắc như anh ta bị bao trùm trong làn khói mịt mờ.

Anh ta cười chế giễu với làn khí lạnh, xoay người, nhìn vào bên trong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui