Tiêu Mộng hạ quyết tâm, khép chặt hai chân, hét lớn như sắp sụp đổ: “Em yêu anh!”
Sau đó hít vào một hơi, hôn ‘chụt’ vào miệng Trần Tư Khải.
Lúc cô định tách ra thì Trần Tư Khải quay mặt lại, ngậm lấy môi cô rồi kéo cô lại, dây dưa cháy bỏng lần nữa.
Hôn đủ rồi, quả nhiên Trần Tư Khải rất “giữ chữ tín”, lấy bàn tay xấu xa ra khỏi chân cô rồi ngước mắt nhìn Khang Tử, nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi Tiêu Mộng tỏ tình với tôi, cảnh đẹp ngày lành này mà không quay lại.
Khang Tử, cậu nên được gọi là đầu heo đấy.”
Tiêu Mộng mặt mày ngơ ngác, vẫn chưa hiểu ra.
Lúc này Khang Tử ngẩng đầu lên, khẽ cười rồi xoay màn hình netbook về phía Trần Tư Khải, tất nhiên Tiêu Mộng cũng có thể thấy màn hình đó.
“Cậu chủ yên tâm, đã quay lại hết rồi, cậu xem.”
Ấn nút phát thì thấy một cô gái tóc mái ngang đang dốc sức hét lớn: Em yêu anh! Sau đó dẩu môi lên hôn người đàn ông anh tuấn.
Hả(⊙o⊙)…
Đây, đây… đây là chuyện gì vậy?
Tiêu Mộng rút tay ra khỏi chăn, run rẩy chỉ vào máy tính bảng, mắt mở lớn tròn xoe như chuông đồng.
“Trần… Trần Tư Khải! Đây, đây là…”
“Có người nào đó vào một ngày nào đó vì tình cảm mãnh liệt mà tỏ tình với tôi, đây là ngày tốt hiếm mà có được, chắc chắn tôi phải lưu lại làm kỷ niệm.
Em thấy sao? Có phải cảnh này quay rất đẹp không? Tất nhiên rồi, nếu nữ chính trong này xinh đẹp hơn thì càng tốt, đúng không? Ha ha ha…”
Tiêu Mộng hoàn toàn tức đến phát điên, hét lên: “Họ Trần kia, anh có thể xấu xa hơn được không hả? Tôi với anh không đội trời chung, tôi phải giết anh!”
Tiêu Mộng nhào tới trước.
Tõm! Lại một lần nữa Tiêu Mộng đáng thương rơi xuống nước.
Trần Tư Khải dựa vào thuyền, không hề nóng vội mà ném phao xuống cho Tiêu Mộng, tay anh nắm đầu kia của sợi dây, khẽ cười nói: “Tiêu Mộng à, không ngờ em thích nước sông đến thế đấy.
Thực ra bơi giúp cao lên, chậc chậc, với cái chiều cao đó của em thì đúng là nên luyện tập nhiều hơn.”
“Trần Tư Khải, tôi ghét anh! Ghét anh!”
Tiêu Mộng chui đầu vào phao, đập nước hét lớn.
Thực ra thì nước khá sạch, nhiệt độ vừa phải, man mát.
Cô cứ thế được Trần Tư Khải kéo, cả người cô ở trong phao trôi bồng bềnh, rất thú vị.
Đến bờ, Trần Tư Khải cảm thấy Tiêu Mộng cũng đã nguôi ngoai cơn giận, chắc là ở trong nước chơi đủ rồi.
Anh đứng trên bờ đưa cánh tay về phía Tiêu Mộng ở trong nước.
“Nào, nhóc của tôi, nên về tắm nước ấm rồi, nếu không dễ cảm lắm.”
Tiêu Mộng vừa muốn đưa tay cô ra thì bỗng chốc lại do dự.
Trần Tư Khải khẽ cau mày, phỏng đoán suy nghĩ lúc này của Tiêu Mộng, anh hơi không hiểu nên cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi cô: “Sao thế?”
Tiêu Mộng nhăn mặt, khuôn mặt đỏ ửng liếc nhìn Khang Tử ở cách đó vài mét, cô vẫy tay với Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải lại cúi người, kề tai tới.
Lúc này Tiêu Mộng mới xấu hổ nói: “Vừa rồi lúc chơi dưới nước… quần lót rơi dưới sông rồi.”
“Hả? Sao cơ?”
Trần Tư Khải không dám tin, anh mở to đôi mắt đẹp, muốn bật cười..