“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Khang Tử xoá rồi?”
Khả năng này rất nhỏ.
Tiêu Mộng vội vàng bấm vào thùng rác, trong đó không có một tập file nào đã xoá cả!
Xem ra chủ nhân của chiếc máy tính này có thói quen rất thận trọng, trong thùng rác cũng không lưu lại tập file nào.
“Vậy video của mình đâu rồi?”
Tiêu Mộng buồn bã tự hỏi, bắt đầu sử dụng phương pháp tìm kiếm, tìm tất cả ảnh và video.
“Hế? Đây là ảnh của ai? Là một cô gái nè! Ồ, có phải mình đã phát hiện ra crush của Khang Tử rồi không? Hi hi…”
Tiêu Mộng vốn là một người trời sinh lạc quan, lập tức quên mất chuyện video khó đỡ của mình mà chú ý đến người phụ nữ của Khang Tử.
Cô mở tấm ảnh ra, có vài tấm ảnh có đường nét rõ ràng của cô gái, có cả ảnh cuộc sống thường ngày, nhìn có vẻ như chụp trộm.
“A! Sao lại là cô ấy?”
Tiêu Mộng nhìn cô gái lặng lẽ nở nụ cười trong ảnh mà sững người.
Tô Lam… Không ngờ ảnh cô gái được lưu trong máy tính của Khang Tử lại là Tô Lam!
“Ôi không phải chứ, người đàn ông Lam thích là… Khang Tử?”
Tiêu Mộng vỗ vào đầu, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Quá sốc, tin này đối với cô mà nói là một quả bom nguyên tử!
Trong ấn tượng của cô, Lam – cô gái tĩnh lặng như dòng suối sẽ không thích kiểu người như Khang Tử.
“Không phải chứ, tại sao Lam lại thích Khang Tử? Không có gì đáng để thích mà…”
Khi cô đang nói chuyện một mình thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa: “Cô đang khám phá đời tư của người khác à?”
“A!” Tiêu Mộng giật mình hét lên, quay đầu lại thì thấy Khang Tử đang nheo mắt nhìn mình với vẻ không vui.
“Không, không, tôi đang định trả máy tính cho anh đây mà…”
Tiêu Mộng hoàn toàn hoảng loạn.
Khang Tử trừng mắt nhìn Tiêu Mộng, sải bước tới cầm máy tính của mình lên, đương nhìn anh ta cũng nhìn thấy bức ảnh phóng to của Tô Lam.
Mặt anh ta đã đen lại càng đen hơn.
“Sao cô lại tự ý lục lọi đồ của người khác? Tôi cho cô mượn máy tính là vì cô nói muốn lên facebook, nhưng không ngờ cô lại thích rình mò đời tư của người khác.”
Tiêu Mộng nhìn ra sự tức giận từ khuôn mặt Khang Tử, cô sợ hãi rụt vai lại, rụt rè nói: “Xin lỗi anh, tôi vô tình mở ra thôi…”
“Vô tình? Cô vô tình mở công cụ tìm kiếm sao?”
“Ừ thì… thì…” Tiêu Mộng cảm thấy bị bắt gian tại giường cũng không xấu hổ thế này.
“Khang Tử, anh đừng hiểu lầm, tôi sử dụng công cụ tìm kiếm không phải để xem chuyện đời tư của anh, mà là vì… vì tìm video của tôi trên thuyền…”
Khang Tử khịt mũi hừ lạnh: “Cô muốn xoá đoạn video đó sao?”
Tiêu Mộng ngẩng đầu, phồng má: “Lẽ nào tôi không nên làm vậy sao? Đó là video của tôi, tôi có bản quyền video của mình! Tôi muốn xoá nó tại sao lại không thể? Hơn nữa khi quay video, anh đã xin ý kiến của người đương sự là tôi chưa?”.