Trần Tư Khải hít vào một hơi thật dài, lạnh lùng nói: “Xem tình hình rồi nói sau.”
Trần Tư Khải ngẩng đầu đi ra ngoài, có người mở cửa xe cho anh, sau đó vệ sĩ ở hai chiếc xe trước sau đều nghênh ngang rời đi.
Lúc này Tiêu Mộng mới vô tri vô giác rớt nước mắt.
Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao mình lại khóc.
Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt ẩm ướt, nước mắt như thủy triều, đáy lòng… Còn rất đau.
Tiêu Mộng! Mày khóc cái gì chứ! Mày khóc làm cái gì!
Trần gấu xấu xa ra ngoài hẹn hò với một người phụ nữ khác, ngủ với một người phụ nữ khác, thì có liên quan gì đến mày!
Có lẽ… Mày chỉ là một trong số rất nhiều người phụ nữ ngủ với Trần gấu xấu xa thôi!
Vậy nên… Tiêu Mộng, mày phải bảo vệ cẩn thận trái tim của mình.
Mất thân cũng không được mất tâm.
Tiêu Mộng dùng sức ôm gối ôm, ngẩng đầu lên hét lên một tiếng: “Tôi yêu đàn anh của tôi nhất!”
(⊙_⊙) Tiếng kêu đột ngột của cô làm Khang Tử giật mình.
Khang Tử khó hiểu nhìn cô, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô gái này… Đột nhiên gầm rú lên cái gì đàn anh, cô không bị bệnh chứ?
Lúc đầu Khang Tử không muốn phản ứng lại phụ nữ của cậu chủ, thế nhưng bỗng nhiên quay đầu lại thì phát hiện trên mặt Tiêu Mộng có giọt nước mắt!
Phát hiện ra chuyện này làm cho Khang Tử khiếp sợ không tả nổi.
Coi như… Anh ta luôn cho rằng nhóc con này là một người vô tâm, không tim không phổi, không có tâm trí, ngay cả tế bào tình yêu cũng không phát triển…
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc này… Có phải đã rung động với cậu chủ rồi không?
Khang Tử mềm lòng, tằng hắng một cái rồi hỏi: “Cô muốn ăn gì? Muốn ăn thịt nướng thật à?”
“Nướng! Đương nhiên muốn nướng! Nướng cho thật kỹ, nướng chết bọn chúng!”
Tiêu Mộng cắn răng nói rất hung ác, Khang Tử bĩu môi.
Trong thời gian còn lại, Khang Tử tự đặt Tiêu Mộng vào phạm vi người bệnh tâm thần.
“Tôi yêu đàn anh của tôi… Tôi yêu đàn anh của tôi… Tôi yêu đàn anh của tôi…”
Tiêu Mộng giống như hòa thượng niệm kinh, cho dù đi đâu làm gì cũng nói một câu như vậy.
Khang Tử làm thịt nướng cho Tiêu Mộng thật, anh ta đặt một cái giá đỡ bằng gỗ trên đồng cỏ ở bên ngoài, ướp gia vị thịt xong rồi đặt lên nướng, mùi thơm tỏ ra bốn phía.
Tiêu Mộng giống như một con chuột, hưng phấn đi dạo quanh lò nướng, bị mùi thơm quyến rũ đến nỗi chảy nước miếng.
Thỉnh thoảng cô thò tay qua định bốc một miếng ăn, đều bị Khang Tử nhanh tay lẹ mắt đánh cho rụt tay về.
“Đợi lát nữa, còn chưa chín đâu! Xem cô chết thèm kìa, chờ một chút cũng không được à?”
“Mùi thơm quá, tôi thấy thịt đều chín rồi, có thể ăn một ít trước mà, tôi đã sắp chết đói!”
Tiêu Mộng xoa xoa hai bàn tay nhỏ, chớp đôi mắt to.
Khang Tử nói với vẻ mặt xem thường: “Mới vừa rồi ai nói không đói bụng chút nào? Cô đúng là trở mặt rất nhanh.”
“Mới vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.”
Cuối cùng cũng nướng chín, Tiêu Mộng cầm lấy đĩa của mình, rít lên và hít hà, nhai miếng thịt..