Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Cũng không phải đánh mặt mà là bàn tay thật dày kia của anh ta che ở trên mặt cô ta, sau đó đẩy cô ta ra giống như đẩy bùn.

Từ từ đã… Lúc nãy tên vô liêm sỉ kia nói cô ta cái gì?
Khuôn mặt này của cô ta, cơ thể nhỏ bé này, đi đến đâu cũng rất an toàn?
Lời này của anh ta là có ý gì?
Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy! Anh ta lại quay ra mắng cô dáng người kém, mặt mũi xấu!
Tên khốn khiếp này! Cô nguyền rủa tám đời tổ tông nhà anh ta!
“Này, người đàn ông vừa rồi làm nghề gì vậy?”
Lam Nhạn miễn cưỡng hỏi người phục vụ.

“À, người vừa đi qua đó hả, là cậu chủ của tập đoàn Lôi thị, Lôi Bạc, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố!”
“Tứ đại gia tộc? Tứ đại gia tộc là cái gì?”
Ngay cả Lam Nhạn cũng không biết tứ đại gia tộc là cái quỷ gì.

“Đứng đầu là nhà họ Trần, tập đoàn tài chính thuộc về nhà họ Kim, bất động sản do nhà họ Lôi nắm giữ, còn nhà họ Lưu thì có nhiều người làm quan chức chính phủ.

Đó là bốn gia tộc lớn của thành phố.

Cô không biết sao? Chắc cô là người từ vùng khác hả?”
Người vùng khác cái đầu cô ấy! Tôi đây là người bản xứ, sinh ra và lớn lên ở đây.

Lam Nhạn lẩm bẩm, bĩu môi, rồi tức giận đi về phía bàn của mình.

Cái gì? Trong tứ đại gia tộc, có phải là có Kim Lân không? Tập đoàn tài chính nhà họ Kim? Không phải là đang chỉ Kim Lân đấy chứ?
Trời ạ, Tiêu Mộng năm nay gặp phải số mạng đào hoa gì đây, sao lại gặp nhiều đàn ông ưu tú như vậy?
Tập đoàn Thiên Nhất của nhà họ Trần đã rất quyền lực rồi, nay lại thêm cả cậu chủ của tập đoàn nhà họ Kim…
Lam Nhạn đi vào nhà vệ sinh, Tiêu Mộng ngồi một mình với Kim Lân nên cảm thấy không được tự nhiên.

Cô cứ trông ngóng mãi, nhìn sao ngó trăng, cuối cùng cũng thấy Lam Nhạn quay lại.

“Ai ôi, sao cậu đi lâu thế? Còn tưởng cậu rơi vào bồn cầu rồi chứ?”
Tiêu Mộng mở miệng, hung dữ với Lam Nhạn.

Thiệt tình, hại cô ở chỗ này, không ngừng ứng phó với mấy trò quấy rối của Kim Lân, khiến cô vô cùng chán ghét.

Lam Nhạn nhìn khuôn mặt gió xuân phơi phới của Kim Lân, đột nhiên cảm thấy cái gã họ Lôi gì đó thực sự quá kém, liền thở dài nói: “Đừng nhắc tới nữa, nãy tôi vào nhà vệ sinh, đụng phải một người đàn ông.

Không ngờ, đến quán cà phê này lại gặp phải kẻ lưu manh.”
Kim Lân cau mày: “Ai, ai bắt nạt cô? Để tôi đi xem!”
Lim Lân đột nhiên đứng phắt dậy, Tiêu Mộng vốn là người nhát gan, lập tức ôm lấy cánh tay Kim Lân, vô vàng nói: “Ôi thôi, tổ tông của tôi ơi, anh bình tĩnh lại đi, anh định làm gì, mau ngồi xuống đi!”
Lam Nhạn cũng khẽ nói: “Đúng vậy, cũng không có gì ghê gớm, không phải chuyện gì lớn đâu, cũng không phải là… bắt nạt gì tôi cả.

Mau ngồi xuống đi.

Không có chuyện gì đâu.”
Kim Lân nhìn cánh tay của Tiêu Mộng, mím môi cười, rồi ngồi xuống, ngọt ngào nói: “Được rồi, anh nghe lời bé con của anh, bé con bảo không được đi thì anh sẽ không đi.”
Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng chui vào trong.

Lôi Bạc và cô người mẫu trẻ của anh ta đang ngồi cùng nhau, uống cà phê, ăn bánh ngọt thì người quản lý bỗng bước đến, thân thiết nói: “Cậu Lôi, hôm nay cậu đến uống cà phê là vinh dự của quán chúng tôi.

Hy vọng cậu sẽ thường xuyên đến đây hơn.

Đúng rồi, cậu Kim cũng tới, đang ở căn phòng Dubai đằng kia.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui