Sợi tóc hơi nghiêng rũ xuống trên trán, đôi mắt hoa đào sáng loáng, anh ta nở nụ cười híp mắt nhìn Tiêu Mộng.
Tuy rằng cánh tay trái treo băng vải nhưng vẫn anh tuấn phóng đãng bất kham!
Tất cả các cô gái ở trong phòng nghỉ đều bị Kim Lân phong thần tuấn lãng này làm cho choáng váng.
Cả đám chảy nước bọt ào ào, tròng mắt đều rơi ra.
Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, nếu như còn mang theo một chút khí chất xấu xa như vậy thì đó chính là hết sức mê người!
Tiêu Mộng đứng tại chỗ cũng giương mắt đờ đẫn.
cái miệng nhỏ nhắn màu hồng tròn xoe.
Làm sao… Kim Lân tìm được tới đây?
Cô đâu có ngờ Kim Lân dạo quanh Dạ Mị một vòng nhưng không tìm được cô, anh ta dứt khoát gọi điện thoại cho Ngũ Ca, phái Ngũ Ca đi tìm.
Ngũ Ca phái tất cả tay chân tìm kiếm mới phát hiện cô nhóc này đang ở trong phòng nghỉ.
Dường như Kim Lân đã sớm quen thuộc với tình huống các cô gái bị anh làm cho choáng váng, anh khẽ nhếch miệng cười bổ sung: “Người nào muốn đến uống rượu mừng của hai chúng tôi, có thể giơ tay không?”
Những lời này rất có tác dụng, tất cả các cô gái đều từ trạng thái hóa đá tỉnh táo lại, toàn bộ giơ tay lên kêu la: “Tôi đi! Tôi đi! Tôi nhất định sẽ đi!”
Bạch Mị và Lam Nhạn đứng chung một chỗ, hai người bọn họ đối mắt nhìn nhau.
Kim Lân cười rạng rỡ, mắt sáng mày rậm, thần thái xán lạn.
Anh ta đi về phía Tiêu Mộng, chìa tay phải của mình ra: “Bé con này, tới cũng không nói với anh một tiếng, hại anh đi tìm em suốt.
Đến đây, đi cùng anh tới một chỗ.”
Gương mặt Tiêu Mộng thoáng cái bị nghẹn đến đỏ bừng, cô vô thức giấu bàn tay nhỏ bé đến phía sau, lắc đầu nói: “Tôi không đi.
Với lại anh vừa nói bậy bạ gì đó? Rượu mừng của ai cơ? Anh đừng nói lung tung, không thể đùa kiểu này được.”
*** Kim Lân cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa khẽ run: “Ha ha, anh không nói đùa.
Chờ đến lúc hai chúng ta kết hôn, nhất định phải mời đồng nghiệp của em đến nữa chứ.
Đúng không mọi người?”
Anh hỏi các cô gái với bộ dạng như vậy, các cô đương nhiên nhảy cẫng lên hoan hô, cùng nhau nhao nhao đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy!”
Đúng cái gì mà đúng, thực sự là hỏng mất.
Tiêu Mộng giậm chân một cái.
Cái tay kia của Kim Lân đã vòng qua phía sau lưng cô, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt, kéo về phía anh ta.
“Đi thôi, bạn bè của anh đều đang chờ em qua đó, đừng để người khác chờ quá lâu.”
Giọng nói của Kim Lân vẫn luôn dịu dàng, cực kỳ cưng chiều nhường nhịn đối với Tiêu Mộng, điều này làm cho rất nhiều cô gái đố kỵ đến đỏ mặt.
A a a a, vì sao cậu Kim tốt như vậy cũng chỉ thích mỗi Tiêu Mộng?
Tiêu Mộng bị Kim Lân lôi đi về phía trước, cô lại kinh hoảng nhìn ngó lung tung, chủ yếu là muốn tìm Lam Nhạn và Bạch Mị đến giúp đỡ cô: “Này, này, này, anh buông tôi ra.
Tôi không muốn đi gặp người khác.
Lam Nhạn! Lam Nhạn cậu giúp tớ một chút, chị Bạch Mị, chị Bạch Mị ơi, giúp em một chút đi mà!”
Lam Nhạn đứng ra, bấm thắt lưng cao giọng hô: “Con nhóc này! Cậu đừng làm loạn nữa, cánh tay của Cậu Kim người ta đang bị thương, cậu đừng có không có lương tâm như thế!”
Thiếu chút nữa Tiêu Mộng đã ngất xỉu vì tức giận.
Được lắm Lam Nhạn, hoá ra cậu lại thiên vị như thế.
Cậu thế mà hướng về phía Kim Lân, cậu chĩa cùi chỏ ra bên ngoài!.