Băng gạc màu trắng chậm rãi thấm máu, màu đỏ càng thêm đậm hơn!
“A! Cánh tay của anh! Vết thương bị rách rồi sao? Chậm một chút chậm một chút…”
Tiêu Mộng vừa nhìn thấy máu đỏ tươi thì không nhịn được lập tức đau lòng.
Xưa nay cô luôn là người nhẹ dạ, không chịu nổi khi nhìn thấy người khác chảy máu rơi lệ.
Thấy người khác chảy máu, cô sẽ bị doạ hai chân mềm nhũn.
Tiêu Mộng cũng hút khí lạnh, cẩn thận đỡ lấy Kim Lân chậm rãi đứng lên.
Lôi Bạc cũng tiến tới đỡ Kim Lân, nhìn cánh tay rướm máu của anh ta lo lắng hỏi: “Sao rồi? Có muốn đi bệnh viện ngay bây giờ không?”
Kim Lân nhìn thoáng qua Tiêu Mộng, không muốn cô quá lo lắng nên lắc đầu, gương mặt trắng bệch nở nụ cười khổ: “Không có việc gì.”
Trần Tư Khải vẫn híp mắt, cắn răng trừng trừng Tiêu Mộng và Kim Lân.
“Tiêu, Mộng, em rất lo lắng cho cậu ta?”
Trần Tư Khải lạnh lùng chất vấn.
Mỗi từ mỗi chữ đều rất chậm rãi, cũng lạnh lẽo đến bức người!
Tiêu Mộng ngẩng mặt lên nhìn Trần Tư Khải đang phẫn nộ, lẩm bẩm nói: “Anh làm gì vậy? Đây không phải bạn tốt của anh sao? Sao anh lại đẩy ngã anh ấy? Trên cánh tay anh ấy có một vết rách rất dài, tại sao anh lại đối đãi với một bệnh nhân như thế? Thật là, nhìn thấy không? Đã bị anh làm cho chảy máu rồi!”
Trần Tư Khải trực tiếp cất cao âm thanh, giống như sư tử rống lên: “Tôi hỏi em, có đúng là em rất lo lắng cho cậu ta hay không?”
Bởi vì tức giận, lúc này gương mặt vốn trắng nõn của anh trắng đến doạ người, lộ ra một màu trắng xanh máu lạnh.
Con ngươi càng sâu độc hơn, trong mắt anh nổi lên mấy đường tơ máu, càng nhiều hơn là từng tia lửa bùng lên hừng hực.
Trần Tư Khải giận dữ thất thố như vậy, ngay cả Lôi Bạc và Kim Lân cũng đều chưa từng nhìn thấy.
Giống như… ma vương ở dưới địa ngục đang nổi cơn điên, cuồng bạo như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Tiêu Mộng bị anh rống giận đến mức cả người run rẩy, trong mắt ngấn lệ.
Chỉ còn nỗi sợ hãi, đâu thể nói ra chữ nào.
Kim Lân thở dài, đẩy Tiêu Mộng ra phía sau mình, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Khải nặng nề nói: “Tư Khải, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có lời gì thì nói ra đi, tại sao lại trút giận lên bạn gái của tôi? Tôi cho cậu nói rõ ràng, vì sao cậu lại đột nhiên biến thành như vậy! Ai đắc tội với cậu?”
Thật ra biểu hiện mất khống chế bất thường của Trần Tư Khải cũng khiến cho Kim Lân âm thầm cảm giác được chút gì đó, chỉ có điều anh ta không muốn suy nghĩ theo phương hướng tồi tệ kia.
“Ha! Bạn gái của cậu? Cậu buồn cười nhỉ! Tiêu Mộng là bạn gái của cậu? Tiêu Mộng, em chính miệng nói cho cậu ta biết, rốt cuộc em có phải là bạn gái của cậu ta hay không! Em hãy nói đi!”
Trần Tư Khải liên tục cười lạnh, anh nâng cánh tay, nặng nề hung ác chỉ vào Tiêu Mộng nói một câu, dáng vẻ như thể muốn giết chết Tiêu Mộng.
Ầm… dự cảm trong lòng Lôi Bạc bắt đầu báo động.
Chúa ơi, đừng nhé, đừng kịch tính như vậy mà!
Có khi nào sẽ xảy ra tai họa chết người hay không…
Kim Lân bình thản quay mặt sang nhìn Tiêu Mộng, suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi.
Anh ta nhìn Trần Tư Khải một lần nữa, run giọng nói: “Đừng ép cô ấy, có chuyện gì cậu nói thẳng cho tôi.
Tôi nghe!”
Trần Tư Khải cố nén cơn giận dữ sắp phun trào ra khỏi lồng ngực, hít một hơi thật sâu, lần thứ hai thở hắt ra một cái, âm lãnh nói: “Được, tôi nói! Kim Lân, bạn gái của cậu là trợ lý của Trần Tư Khải tôi, hơn nữa còn là trợ lý làm ấm giường! Nghe hiểu không? Bây giờ cậu đã hiểu chưa?”.