Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Trần Tư Khải quả thật tức chết mà, âm trầm quát: “Tiêu… Mộng!”
“Gào cái gì, anh gào cái gì? Bà đây không làm nữa, không là trợ lý chó má gì cho anh nữa! Có gì ghê gớm lắm sao, anh tưởng anh là ai? Không làm nữa!”
Tiêu Mộng trợn mắt cãi lại, thuận thế cầm lấy gối trên sofa ném về phía Trần Tư Khải, trực tiếp nắm lên ngực anh ta, Tiêu Mộng hừ một tiếng, lướt ngang qua người Trần Tư Khải, đi ra ngoài.

Trần Tư Khải cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Tiêu Mộng, em quay lại cho tôi!”
Tiêu Mộng nhăn mũi: “Anh bảo tôi quay lại thì tôi liền quay lại à? Dựa vào đâu? Có gì ghê gớm chứ? Anh không quản được tôi!”
Nói xong, Tiêu Mộng tiếp tục hùng dũng oai phong đi ra ngoài.

Thật là, ai sợ ai chứ!
Cô vừa rồi sợ tới mức quên cả lập trường của mình.

Bản thân là người tự do, Trần Tư Khải tính là gì của cô chứ, không phải chỉ ngủ với nhau một lần sao, tính là gì chứ?
Dựa vào đâu mà Trần Tư Khải anh ta quản lý cô quyến rũ ai chứ?
Phương Ý Hàm đột nhiên tiến lên một bước, ngăn Tiêu Mộng lại, giơ tay, cho Tiêu Mộng một cái tát mạnh.

Bốp!
Âm thanh kia, giòn tan, rất dùng sức.

Cả người Tiêu Mộng đột nhiên cứng ngắc đứng ở đó.

(⊙_⊙) Tiêu Mộng ôm lấy bên mặt tê buốt, mở to mắt không dám tin, ngây ngốc nhìn người phụ nữ đột nhiên chui ra này.

Làm ơn, cái người này làm gì đấy chứ?
Vì sao cô ta lại đánh mình?
Cô ta cao hơn mình, đẹp hơn mình, khí thế mạnh mẽ hơn mình, cô ta… “Cô… Vì sao cô lại đánh tôi?”
Trần Tư Khải đã tái mặt, lập tức xoay người lại, híp đôi mắt phượng nhìn Phương Ý Hàm.

Phương Ý Hàm không để ý thấy bàn tay buông thõng bên đùi của Trần Tư Khải dần nắm chặt lại.

Phương Ý Hàm nhướn mày, nói cực kỳ dõng dạc: “Cô là cái thá gì chứ? Vừa rồi cô nói chuyện vớ Tư Khải kiểu gì thế? Thái độ và giọng điệu cô nói với Tư Khải cực kỳ không tốt, thân là cấp dưới của Tư Khải thì nên tự biết lấy mình, ông chủ chính là trời của cô! Tư Khải quát cô, phê bình cô, đó là chuyện cần làm, cô nên ngoan ngoãn mà nghe, dựa vào đâu mà cãi lại? Cô còn dám lấy đồ ném Tư Khải! Cô có là nữ hoàng Elizabeth cũng không có tư cách đánh Tư Khải!”
Tiêu Mộng nghe mà ngây người, hít một hơi: “Tôi… Tôi cãi lại, ném anh ta, cũng không tới lượt cô đánh tôi chứ?”
Phương Ý Hàm cười lạnh: “Tôi là vợ tương lai của Tư Khải, cô bất kính với chồng tôi như thế, cô nói xem tôi có tư cách dạy dỗ cô hay không?”
Á! Cô ta… Cô ta… Cô ta là vợ tương lai của Trần Tư Khải?
Không biết vì sao, nghe thấy cái tin này, lòng Tiêu Mộng co rút lại, nhanh chóng quay mặt sang nhìn Trần Tư Khải.

Trên khuôn mặt non nớt kia có chút hoang mang và đau lòng, luống cuống khiến Trần Tư Khải nhìn mà cực kỳ mềm lòng.

Phương Ý Hàm mỉm cười, rất có cảm giác thành tựu, ngước mắt lên nhìn Trần Tư Khải, biểu cảm muốn được khen ngợi.

Nhất định là Tư Khải sẽ rất hài lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui