Khang Tử vẫn chăm chú không rời mắt nhìn cô nhóc này, nhanh tay đắp lên, giúp Tiêu Mộng đắp túi đá lên mặt, thấm lau mồ hôi lạnh.
Cô nhóc chết tiệt, không tim không phổi, mặt mình đã sưng như đầu heo rồi mà còn có tâm tình xem kịch hay của người khác.
Tiêu Mộng lè lưỡi, quay mặt nhìn Khang Tử, biểu cảm kia, hiển nhiên là sợ hãi vì sự bạo lực của Trần Tư Khải.
“Trời ơi, Trần gấu xấu xa đánh cả vợ mình à! Anh ta đánh cả phụ nữ nữa!”
Tiêu Mộng thì thầm với Khang Tử.
Khang Tử trợn mắt coi thường, hừ một tiếng: “Ai nói với cô người phụ nữ kia là vợ của cậu chủ nhà chúng tôi? Cô ta nằm mơ đi, cậu chủ nhà chúng tôi mới không thèm cưới cô ta.”
“Cô ấy không phải là vợ của Trần gấu xấu xa, vậy vì sao cô ấy lại ở đây? Đây không phải là nhà của Trần gấu xấu xa sao?”
“Cô đừng có mở miệng ra là gọi Trần gấu xấu xa! Phụ nữ ở đây thì nhất định sẽ là bà chủ nơi này sao? Phụ nữ tới đây nhiều rồi, còn không phải là phù dung sớm nở tối tàn sao.”
Tiêu Mộng hiểu rồi, nhưng người phụ nữ này, tới tới đi đi, đều là đồ chơi của Trần gấu xấu xa, giống như bản thân cô, cùng thân phận với cô… Tiêu Mộng đột nhiên cảm thấy trong lòng chua sót.
“Huhu, Tư Khải, vì sao lại đánh em?” Phương Ý Hàm ngậm máu tươi trong miệng, khóc lóc, cực kỳ đáng thương.
Trần Tư Khải nhận lấy khăn ướt mà người giúp việc đưa tới, nhẹ nhàng lau tay mình, dường như vừa rồi tát Phương Ý Hàm một cái đã làm bẩn tay anh ta vậy, thờ ơ mà lạnh lùng nói: “Đã nói với cô rồi, cô không xứng gọi tôi là Tư Khải.”
“Huhu, nếu là vì cái này, sau này em sẽ sửa, em nhớ rồi, có được không?”
“Đương nhiên… rất không được!” Trần Tư Khải cười âm trầm, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia hung tàn: “Cô đánh người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tha cho cô sao?”
“A! Cô ta… Cô ta… Cô ta bất kính với anh…”
“Tôi thích!” Trần Tư Khải mỉa mai: “Tôi thích cô ấy bất kính với tôi, liên quan gì tới cô? Tôi còn không nỡ đánh cô ấy, không nỡ động tới một ngón tay của cô ấy, cô thì sảng khoái lắm, tát cô ấy một cái mạnh như thế.
Hahaha, cô rất to gan, Phương Ý Hàm, đã từng nghe câu này chưa, đánh cô ấy, nhưng tôi đau… Cô đã khiến tôi đau lòng rồi, cô nói xem tôi sẽ tha cho cô sao?”
Phương Ý Hàm càng nghe, mắt trợn càng to, bây giờ, cô ta không còn để ý tới bên má đau đớn nữa, bây giờ, đổ ập xuống đầu cô ta là sự sợ hãi trước cái chết.
Không ngờ… Trần Tư Khải lại để ý tới… một cô nhóc nhỏ như thế!
“Cậu Trần, tôi là cô cả nhà họ Phương, tôi biết hôm nay tôi sai rồi, mong anh nể mặt nhà họ Phương mà tha cho tôi lần này, có được không?”
Đột nhiên Trần Tư Khải khẽ cười: “Hahaha… Thật là buồn cười chết mất… Tôi trả thù rửa hận cho người phụ nữ của tôi, tôi còn cần quan tâm cô họ gì sao? Nhà họ Phương thì làm sao? Trong mắt tôi, chả là cái thá gì cả! Tôi để cô ở đây, không phải là vì cô họ Phương mà là vì không muốn ông cụ nhà tôi tức quá sinh bệnh, ai ngờ, cô còn thật sự coi trọng chính mình? Cô thật sự vuốt râu hùm rồi, tự tìm đường chết!”
Phương Ý Hàm thật sự sợ chết mất, ôm lấy giày của Trần Tư Khải, cầu xin: “Tôi biết sai rồi, tôi sai rồi, tôi dập đầu với cô ấy, để cô ấy đánh tôi, để cô ấy đánh thật mạnh, có được không?”
Tiêu Mộng ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn cảnh này, sợ tới nhe răng.
Trời ơi, đồ chơi của Trần gấu xấu xa, kết cục thê thảm thế này sao?
Có phải là sau này, có một ngày cô cũng bị đối xử như này không? Huhuhu… Trần Tư Khải đạp mạnh Phương Ý Hàm, mắt ưng khẽ động: “Người đâu, dẫn mấy chú cừu nhỏ nhà chúng ta tới đây.”
“Vâng! Cậu chủ!”
Bên ngoài có mấy tiếng đáp thô to, không lâu sau liền nghe thấy tiếng thở thô kệch hồng hộc của động vật truyền tới.
“A…” Phương Ý Hàm vừa quay mặt liền nhìn thấy 4 con chó ngao Tây Tạng cao lớn hung dữ, cô ta ôm đầu hét lên.
“A…” Tiêu Mộng ngồi trên sofa cũng sợ hãi kêu lên, lăn từ trên sofa xuống, sợ tới run cầm cập.
Đó là con gì chứ? To lớn như thế, lực lưỡng như thế, đừng nói với cô đó là chó… nào có chó nào to như thế chứ?
Đáng ghét, Trần gấu xấu xa thật sự là quá đáng ghét.
Người ta nuôi chó đều nuôi loại nhỏ xinh như chihuahua các thứ, anh ta lại nuôi cái thứ đáng sợ như hổ báo như này..