Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


Cô biết, cơ ngực anh ta rất đẹp, từng múi cơ thịt rắn chắc, sờ lên rất thích, nhưng mũi đập lên thì lại không hề dễ chịu.

“Mũi của tôi…”
Trần Tư Khải ôm lấy Tiêu Mộng, thở hổn hển, nghiêm túc nói: “Em còn chạy nữa, tôi sẽ lột sạch quần áo của em, để cho mấy con chó ngao Tây Tạng kia ngủ với em!”
“A a a!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng bị lời uy hiếp này dọa sợ, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, môi càng run ghê hơn, mắt nhắm tịt, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Trần Tư Khải, hai chân quấn lấy eo anh ta như con ếch, bò lên trên.

“Đừng mà, không muốn chó ngao Tây Tạng kia! Đáng sợ lắm! Tôi không muốn ngủ cùng chúng nó!”
Vừa hoảng sợ nói, vừa treo trên người Trần Tư Khải, cảnh giác nhìn xung quanh xem xem mấy con chó hung dữ kia có tới hay không.

Vốn Trần Tư Khải tức giận vì Tiêu Mộng muốn trốn khỏi anh ta, nhưng vì hành động tự đưa tới cửa này của Tiêu Mộng mà lại hết giận.


Anh ta thầm mím môi cười.

Bàn tay đỡ lấy bờ mông căng tròn của cô nhóc, không nhịn được, thật sự là không nhịn nổi, vừa cúi đầu, ôi! Lập tức, hôn lên môi Tiêu Mộng, sau đó nói: “Thế nên, hiện giờ, ở cùng với tôi là sự lựa chọn an toàn nhất của em, hiểu chưa?”
Tiêu Mộng không để ý tới chuyện bị người ta hôn môi, cô chỉ sợ đám chó ngao Tây Tạng kia, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, ừ, hiểu rồi.”
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng, sải bước đi về phía phòng ngủ trên tầng.

Đi tới cầu thang, Tiêu Mộng mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Anh ôm tôi đi đâu?”
“Về phòng.”
“Vì sao? Tôi nên về nhà rồi!”
“Tối nay, không thể về nhà.”

“Vì sao? Sao tôi có thể không về nhà chứ? Ba tôi sẽ nổi nóng!”
“Bởi vì, vừa rồi tôi nói rồi, tôi còn chưa tính sổ vởi em.”
Lòng Tiêu Mộng lộp bộp một tiếng, vỡ thành mảnh vụn.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi… Lần này chết chắc rồi! Có khi nào xương cốt cũng không còn không? Huhuhu… Tiêu Mộng nhăn mặt, đôi môi run rẩy, vừa khéo môi cô dán bên tay Trần Tư Khải: “Huhuhu, tổng giám đốc Trần, chúng ta nói trước nhé, nói lý lẽ tử lế, không được động tay động chân.”
Tai Trần Tư Khải ngứa ngáy, nóng rực giống như bị mèo cào, từng đợt rung động ngứa ngáy trong lòng.

Tay của anh ta niết lấy mông cô, giọng nói đột nhiên khàn đi, trầm xuống, mang theo chút say đắm: “Không động tay động chân? Hình như không được.”
Không động tay động chân, vậy anh ta và cô lên giường nói chuyện? Anh ta bị điên sao?
“Á? Nhưng tôi không biết võ, tôi không chịu được đòn, huhuhu, anh đánh nhau giỏi như thế, tôi sợ tôi sẽ bị đánh tàn phế…”
Tiêu Mộng càng nghĩ càng sợ, trực tiếp tưởng tượng tới cảnh bản thân bị Trần Tư Khải đấm đá bùm bụp qua lại, đánh thành bánh bao thịt, cô sợ tới mức cả người run lên.

Cô cúi mặt xuống, đôi môi ướt sũng vừa khéo dán lên da thịt trên vai Trần Tư Khải, cô chu môi thổi một hơi ấm, ấp úng, thút tha thút thít..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận