Tiêu Mộng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, ế, cái người này, gọi cô vào, bây giờ lại chả nói một chữ nào? Làm gì thế?
Tiêu Mộng chuyển động đôi mắt to đen nhánh của mình, bắt đầu nhìn xung quanh Trần Tư Khải.
Lúc này, cuối cùng cô cũng thấy hộp đồ ăn đặt ngoài chưa bị chạm vào ở trên bàn làm việc!
Tiêu Mộng không nhịn được mà đi tới trước bàn, mở hộp đồ ăn đặt ngoài ra.
Ô!
Cô hít vào một hơi.
“Tổng giám đốc Trần, vì sao anh lại chưa ăn gì? Không phải trưa nay anh chưa ăn gì đấy chứ?”
Trần Tư Khải khẽ thở dài, vẫn nhắm mắt, duy trì dáng vẻ vừa rồi, khẽ nói: “Tôi… Tôi có thể nuốt trôi sao?”
Á?
Không phải chứ?
Tiêu Mộng nhìn hộp đồ ăn trong tay, nhìn thức ăn đã lạnh ngắt bên trong, hơi tự trách.
Trần gấu xấu xa không ăn trưa, không phải là vì cô chứ?
Nếu thật sự là như thế, tội của cô quá lớn rồi.
“Vì sao anh không ăn chứ?”
Trần Tư Khải mở mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiêu Mộng, nói: “Em nói xem?”
Anh ta lại ném vấn đề cho cô… “Là vì tôi ra ngoài sao?”
“Còn có lý do khác nữa sao? Tâm tình của Trần Tư Khải tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi người khác sao? Cũng chỉ có em thôi! Em là người duy nhất có thể trực tiếp ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi!”
Tiêu Mộng cắn môi.
Không biết rằng như này là vinh hạnh của cô, hay là bất hạnh nữa.
“Vậy bây giờ anh có đói không?”
“Không đói mới lạ!”
“Vậy làm thế nào? Đồ ăn nguội mất rồi, hay là tôi lại gọi một phần cơm cho anh?”
Trần Tư Khải trợn mắt coi thường, đứng lên, vòng qua Tiêu Mộng, đi tới sofa, nằm xuống, gối lên cánh tay mình, híp mắt nói: “Nào có tâm tình ăn uống? Không nuốt nổi!”
Tiêu Mộng bĩu môi, đi quanh Trần Tư Khải như chú ong: “Có giận hơn nữa cũng không thể lấy sức khỏe ra làm trò đùa, không ăn làm sao mà được? Bữa trưa rất quan trọng, không ăn trưa, cực kỳ không tốt cho túi mật.
Tổng giám đốc Trần, tôi biết sai rồi, anh ăn chút đi mà.
”.