“Tôi cho vào lò vi sóng hâm nóng lên cho anh có được không? Trời ơi, xin anh đó, ăn chút gì đi mà, có được không?”
Khóe miệng Trần Tư Khải khẽ giương lên, hừ một tiếng.
Tiêu Mộng lật đật chạy tới trước lò vi sóng, đặt hộp thức ăn vào.
Lúc này Trần Tư Khải mới lộ ra nụ cười gian xảo như hồ ly.
Hừ, Kim Lân, chỉ có cậu biết làm nũng với phụ nữ hay sao? Tôi cũng biết! Chiêu giành lấy sự đồng tình của phụ nữ, mặc dù rất mất mặt, thế nhưng, để thắng cậu, thỉnh thoảng dùng một chút cũng không tính là gì.
Lò vi sóng đã hâm nóng xong, Tiêu Mộng lấy ra, cẩn thận bưng tới trước mặt Trần Tư Khải.
“Tổng giám đốc Trần, anh mau ăn đi, nóng hổi vừa ngon.
Nào, thìa này.
”
Tiêu Mộng đặt hộp cơm lên bàn, sau đó rửa sạch thìa đưa cho Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải ngước mắt, rồi lại nhắm mắt lại, không nhận lấy chiếc thìa.
Không nói là không ăn, cũng không cầm thìa.
Tiêu Mộng chu môi nhìn Trần Tư Khải, rồi lại nhìn hộp cơm nóng hổi, hơi buồn phiền.
“Tổng giám đốc Trần…”
“Trừ khi em đút cho tôi.
” Trần Tư Khải nói rất nhẹ nhàng.
“Á? Đút cho anh?” Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng không phải là trẻ con, vì sao lại phải đút?
Hơn nữa, thường ngày người đàn ông này cao lớn mạnh mẽ như thế, đột nhiên lại giống như đứa trẻ con… khiến người khác không chịu nổi.
“Tổng giám đốc Trần, anh dậy đi, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.
”
“Tôi nói rồi, trừ khi em đút cho tôi.
”
“Anh cũng không phải là không có tay, vì sao phải để tôi đút chứ?”
Tiêu Mộng muốn nói, người muốn tôi đút cho ăn nhất định phải gọi tôi là cô, nhưng cô không dám nói.
“Tiêu Mộng, em có chút giác ngộ có được không?” Trần Tư Khải ngồi dậy, tà ác liếc nhìn Tiêu Mộng.
“Em là trợ lý của tôi, trưa nay em phải ở công ty ăn trưa, đồng cam cộng khổ cùng ông chủ.
Kết quả em đã làm thế nào? Vì một bữa trưa ngon miệng mà em bán đứng ông chủ tự mình ra ngoài ăn dã ngoại.
Hơn nữa, em là người phụ nữ của tôi, em không những lén lút trốn ra
ngoài mà lại còn hẹn hò với người đàn ông khác, hại tôi không màng ăn uống, tâm tình cực kém, lẽ nào em không nên làm gì đó để bù đắp cho sai sót của mình hay sao?”
Tiêu Mộng cúi đầu, tay đang cầm thìa, bị Trần Tư Khải nói cho không ngẩng đầu lên được.
Trần Tư Khải biết đã thuần phục được cô liền hạ giọng, nói: “Xem ra em không hề thật lòng để ý tới sức khỏe của tôi, tôi có ăn bữa này hay không thì có quan trọng gì chứ? Em ra ngoài đi.
”
Tiêu Mộng rất muốn đứng lên đi ra ngoài, nhưng cô chần chừ một lát, bưng bữa trưa lên, múc một thìa, đưa tới bên miệng Trần Tư Khải, nói: “Được rồi, được rồi, là tôi không đúng, anh ăn đi.
”
Trần Tư Khải nhướn mày, muốn cười nhưng lại nhịn, từ từ há miệng ra.
Hai người ngồi trên sofa, Trần Tư Khải thoải mái dựa về sau, sau đó lặng lẽ duỗi tay qua, ôm lấy eo Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng thật sự giống như đang đút cho trẻ con, nghiêm túc đút từng thìa cơm cho Trần Tư Khải.
.