Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


*** Có biết từ xưa tới nay, người anh hùng chết như thế nào không?
Gấp chết đó!
“ĐM! Vì sao không nghe máy chứ, lúc quan trọng lại không nghe máy, như này không phải muốn giết người ta sao? Ôi trời ơi, sốt ruột chết mất, làm thế nào đây?”
Lôi Bạc nhăn mặt, đi đi lại lại ngoài khách sạn như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể trực tiếp đập nát chiếc điện thoại trong tay!
“Tổng giám đốc Lôi, còn không vào sao? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi! Vào thôi chứ?” Một người quen gọi Lôi Bạc, vẫy tay với anh ta.

Lôi Bạc giậm mạnh chân, đáp: “Tới đây, tới đây.”
Lòng lại thầm mắng: “Trời ơi, mình làm cái gì thế này, không phải là tự đào hố chôn mình sao? Ôi trời ơi, nói không chừng người phụ nữ Lam Nhạn này cố ý không nghe điện thoại của mình!”
Lôi Bạc lo lắng bất an đi vào sảnh lớn, hai mắt mở to tìm kiếm xung quanh giống như chuột con hoảng hốt.

Càng sốt ruột muốn tìm ai đó, từng đám người quen biết lại càng ùa tới, cười hihi chào hỏi Lôi Bạc, khiến anh ta thật sự muốn khóc.

Luống ca luống cuống tiễn được hết đám người kia, Lôi Bạc nghển cổ tìm kiếm trong sảnh.

“Trời ơi! Đây là ai thế, đi đường mà không thèm nhìn, cố tình va vào người ta hả?” Lưu Diệc Hàn quay mặt lại, tức giận lẩm bẩm, nhìn thấy người va vào mình, không phải ai khác, chính là Lôi Bạc.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Lôi Bạc không thèm nhìn xem va phải ai, xin lỗi như một cái máy, vẫn nhìn ngó khắp nơi như trước.

Ôi trời ơi, Lam Nhạn à, các cô ở đâu chứ?
Lưu Diệc Hàn cười, ôm lấy cánh tay Lôi Bạc, đấm lên ngực anh ta, cười mắng: “Cái tên xấu xa này, va vào tôi mà còn giả vờ như xử nữ vậy, cậu làm gì mà như kiểu đang tìm người thế, cậu tìm ai hả?”
Lôi Bạc cực kỳ sốt ruột hạ tầm mắt, nhìn thấy Lưu Diệc Hàn, lập tức nước mắt rưng rưng túm lấy anh ta, gào khóc: “Diệc Hàn, tôi xong rồi, lần này tôi chết không có chỗ chôn rồi, tôi chết chắc rồi!”
Lưu Diệc Hàn sững sờ: “Nói cái gì đó, thần kinh à? Điên à?”
Lôi Bạc giậm chân, trán đầy mồ hôi lạnh: “Tiệc tối nay, có phải là Tư Khải cũng tới không? Hơn nữa còn dẫn theo một người phụ nữ?”
Lưu Diệc Hàn không hiểu ra sao, gật đầu: “Đúng thế, không phải khi thông báo đã nói rồi sao? Tổ chức để chào đón một vị khách quý.”
Lưu Diệc Hàn không hiểu ra sao, gật đầu: “Đúng thế, không phải khi thông báo đã nói rồi sao? Tổ chức để chào đón một vị khách quý.”
Lôi Bạc nhăn mặt, tiếp tục giậm chân: “Ôi trời ơi, phiền phức rồi! Tôi không biết là Tư Khải tổ chức, tôi kéo Tiêu Mộng tới rồi!”
“Hả? Không phải chứ? Trời ơi!”
Lôi Bạc nói: “Tôi thấy Lân cũng tới, cậu nói xem, nếu ba người bọn họ lại gặp ở đây, có khi nào sẽ xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba không?”
Lưu Diệc Hàn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nói ra chuyện khiến Lôi Bạc càng sợ hãi hơn: “Nào chỉ có chiến tranh thế giới thứ ba, tôi thấy là ngày tận thế ý! Chuyện khiến người ta càng sợ hãi hơn là, người phụ nữ mà Tư Khải dẫn theo kia là người thừa kế của băng đảng, cô ta nhìn trúng Tư Khải nhà chúng ta, quan trọng là, cô ta còn là một người cực kỳ ghen tuông!”
Ù ù… Lôi Bạc muốn ngất đi cho xong.

Cực kỳ ghen tuông?
Cũng có nghĩa là, nếu người phụ nữ này thấy Tiêu Mộng… Vậy thì… “Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Chúng ta mau chóng tìm Tiêu Mộng đi, cho dù thế nào cũng phải mời cô ta rời đi mới được!”
“Ừ! Được! Chia nhau hành động!”
Lưu Diệc Hàn gật mạnh đầu, đặt ly rượu trong tay xuống, anh ta và Lôi Bạc chia nhau tìm kiếm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui