Một người là người phụ nữ của mình, một người là người anh em tốt của mình, anh ta kẹt ở giữa như này, thật sự là rất khó xử.
Thế nhưng anh ta không thể mềm lòng dù chỉ là một chút!
Đối mặt với tình địch mạnh mẽ như Kim Lân, hễ anh ta mềm lòng dù chỉ một chút, người phụ nữ này sẽ không còn là của anh ta nữa.
“Được rồi, cậu đừng có nói gì nữa, giờ tôi đang rất phiền, rất phiền, phiền chết đi được!” Kim Lân lạnh lùng ngắt lời Trần Tư Khải, nhét cốc nước trong tay cho Trần Tư Khải, buồn bã nói: “Cô ấy khát, vừa rồi đòi uống nước, cậu mớm cho cô ấy đi.”
Trần Tư Khải hơi ngạc nhiên.
Kim Lân cắn chặt môi, lướt qua người Trần Tư Khải, đi ra ngoài.
Trần Tư Khải cũng quay mặt theo, dường như có thể thấy được khi đi tới cửa, Kim Lân dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt.
“Xin lỗi… Lân…” Trần Tư Khải nhìn về phía cánh cửa, trầm giọng nói.
“Những thứ khác đều có thể cho cậu… chỉ có cô ấy, tôi không thể…”
Trần Tư Khải thở dài, đi tới bên giường, kiểm tra Tiêu Mộng trước.
Lập tức, sắc mặt anh ta đen như đáy nồi.
Vì sao Tiêu Mộng lại uống nhiều như này?
Lẽ nào cô không biết khi uống say thì cô không biết trời đất gì nữa sao?
*** Nếu không uống say, anh ta và cô đã không xảy ra gặp gỡ đầu tiên hoang đường như kia.
“Em dám uống nhiều rượu như này, thật sự tôi nên đánh sưng mông em lên!”
Mặc dù Trần Tư Khải nói mạnh miệng như thế, nhưng động tác tay lại rất nhẹ nhàng, khẽ ôm Tiêu Mộng vào lòng như ôm đứa trẻ sơ sinh, trước tiên sờ khuôn mặt đỏ hồng của cô, xác định cô không sốt, lúc này mới cúi đầu nhìn cô.
“ĐM! Kim Lân! Tôi thật sự nên thiến cậu! Vậy mà cậu dám… dám lột sạch quần áo của Mộng!”
Chăn lụa trượt xuống, lộ ra bầu ngực đầy đặn mềm mại của Tiêu Mộng, đỏ hồng mềm mại, khiến người khác cực kỳ động lòng.
Trần Tư Khải tức tới mức mặt mày sa sầm, nghiến chặt răng, thầm mắng Kim Lân hạ lưu, tức đến tóc cũng dựng đứng lên.
“Khát… Uống nước… Nước đâu? Lấy nước…” Tiêu Mộng khẽ động đôi môi căng tròn, vô thức nỉ non.
Trần Tư Khải lập tức mềm giọng đi, nói: Ừ, nước đây, ngoan, em há miệng ra, tôi cho em uống nước.”
Giọng điệu kia ngập tràn sự cưng chiều.
Một bàn tay giữ lấy gáy cô, một bàn tay bưng cốc nước, rất cẩn thận cho cô uống nước.
“Chậm chút, đừng để bị sặc… Chậm chút…” Trần Tư Khải cứ chăm chú nhìn Tiêu Mộng uống hết cốc nước rồi mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống.
Nhấc chăn lên đắp cho cô, nhưng lại nhìn bộ ngực mềm mại kia, ngây người.
“Nhóc, em cứ luôn khiến tôi phải lo lắng, cứ luôn khiến tôi mất kiểm soát, cứ luôn khiến tôi phải đứng ở biên giới của sự điên cuồng… Tôi nên làm thế nào với em đây…” Trần Tư Khải khẽ nói, thở dài, cúi đầu, hôn lên môi Tiêu Mộng, sau đó duỗi tay chạm vào nơi đầy đặn mềm mại kia, khẽ nắn bóp vài cái.
Sợ lửa dục vọng trong người bùng lên, Trần Tư Khải nhanh chóng kéo chăn đắp kín người cô.
Cho dù chỉ là nụ hôn và cái vuốt ve ngắn ngủi như thế, trong mắt anh ta cũng bừng lên ngọn lửa..