Cô ngủ rất say, có khả năng là vì đã uống quá nhiều rượu, không thoải mái nên thỉnh thoảng lại nhăn mày, hoặc là chẹp miệng, thanh thuần mà đáng yêu như một đứa trẻ.
Trần Tư Khải cứ ngồi bên giường, lặng yên nhìn cô như thế.
Anh ta duỗi tay, vén tóc cho cô, khẽ vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô vài cái, sau đó, không tự chủ mà ngón tay dừng bên môi cô, miết theo bờ môi cô.
***
Giọng nói rất thấp, hơi khàn mà trầm ấm, rủ rỉ như mưa bụi mùa xuân: “Em tức giận sao? Tối nay, ở buổi tiệc, tôi vờ như không có chút quan hệ nào với em… Anna rất nguy hiểm, có biết không? Bây giờ tôi còn chưa thể động tới cô ta, em cho tôi thêm một chút thời gian, tôi sẽ nói thật, sẽ giải thích tất cả với em… Cô ta bắt nạt em, tôi còn cáu giận, còn bực mình hơn cả em, thật đấy.
Khi em khóc, lòng tôi thắt lại, trái tim tôi vụn vỡ… Tôi thừa nhận, đột nhiên tôi đứng cùng Anna quả thật rất nhẫn tâm, nhưng nhóc à, nếu đến em, đến mọi người mà tôi còn không lừa được thì làm sao có thể lừa được Anna chứ? Diễn trò, là cách làm thỏa đáng nhất, an toàn nhất hiện giờ, có lẽ em sẽ không hiểu, hoặc là sẽ hiểu nhầm tôi, nhưng cũng còn hơn là bị người ta âm thầm ám sát cả trăm ngàn lần, không phải sao? Diễn viên chính của vở kịch là tôi, tôi mới là cái người khó chịu nhất, đau khổ nhất, em hiểu không? Nhóc, em yên tâm, tôi sẽ không cần cái cô Anna kia, tôi nhìn thấy cô ta là thấy buồn nôn.”
… Trần Tư Khải thấp giọng nói dông nói dài rất lâu, cuối cùng anh ta hôn lên tay Tiêu Mộng, sau đó nhẹ nhàng đi ra.
Đi tới dưới tầng liền nhìn thấy Kim Lân đang uống rượu bên quầy bar bình đàn ghi ta của anh ta.
Trong căn phòng trống vắng, chỉ có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, cũng chỉ có một mình Kim Lân cô đơn uống rượu.
Trần Tư Khải đút một tay vào túi quần, đôi chân thon dài sải bước đi tới, giành lấy điếu thuốc kẹp trên tay Kim Lân, lập tức, Kim Lân ngước lên trừng mắt nhìn anh ta.
“Cậu làm gì thế? Tôi hút điếu thuốc mà cậu cũng muốn nhúng tay vào sao? Cậu cảm thấy cậu là cậu chủ của Chính Hổ Đường thì có thể quản lý việc ăn uống sinh sống của tất cả mọi người trên thế giới này sao?”
Trần Tư Khải ngồi xuống, cầm lấy bình rượu, cũng tự rót cho mình một ly, khẽ nói: “Vết thương ở cánh tay cậu còn chưa khỏi hẳn, bớt hút thuốc đi, ảnh hưởng tới việc hồi phục.”
Oành… Lời quan tâm của Trần Tư Khải giống như một quả bom, trực tiếp nổ ngay nơi trái tim Kim Lân.
*** Mấy ngày nay, hai người bọn họ như là kẻ thù, tổn thương lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau, căm thù lẫn nhau… Từng đợt sóng lớn, từng đợt lửa giận… Tất cả đều vì những lời đơn giản của Trần Tư Khải mà sụp đổ tan tành.
Kim Lân lập tức rưng rưng nước mắt, anh ta nghẹn ngào, lại không muốn bản thân kém cỏi mà rơi nước mắt, thế nên cắn chặt môi mình, hít sâu vài lần mới nói: “Tư Khải… Ở đây, rất đau…”
Kim Lân vỗ ngực trái của mình.
Trần Tư Khải sợ hãi nhìn Kim Lân, cuối cùng thở dài, hơi gật đầu, nói: “Tôi cũng thế…”
Kim Lân lại không nhịn nổi nữa, gục đầu lên cánh tay, bờ vai run run, sụt sịt.
Trần Tư Khải nhìn Kim Lân, uống một hơi cạn ly rượu trong tay, duỗi tay khẽ vỗ vai Kim Lân.
“Được rồi, khóc cái gì hả Lân, từ nhỏ cậu đã thế này, nghe thấy gió liền tưởng mưa, tính tình cả thèm chóng chán, lần nào mà không phải là cậu kêu gào đánh nhau với người này người kia, cuối cùng tôi phải đi chống lưng cho cậu, dạy dỗ người ta, còn cậu lập tức chạy đi chỗ khác chơi rồi.
Lâm, từ nhỏ cậu đã mềm lòng, lần nào thấy ăn mày cậu cũng cho tiền.
Cậu là một người tùy hứng, cũng là người anh em mà tôi muốn chăm sóc.
Cậu nói xem, từ nhỏ tới lớn, cậu đã đòi bao nhiêu thứ của tôi, không phải tôi đều cho cậu, lần nào cũng thỏa mãn cậu sao?”
“Đừng nói nữa, huhu, Tư Khải, cậu đừng nói nữa…” Hai vai Kim lân run lên bần bật, giọng nói nghẹn ngào.
“Được rồi, đàn ông khóc cái gì.
Học theo tôi, cậu thấy tôi nhẫn tâm thế nào chứ.
Tôi sẽ không bao giờ khóc trước mặt tình địch.”.